Chương trước
Chương sau
Dương Liễu Nhi đến rất nhanh còn mang theo rượu đế. Cố Đông Quân lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, sữa chua hết hạn thì vứt thẳng vào thùng rác.
“Anh ở có một mình mà mua nhiều đồ thế?”
“Thi thoảng Tiểu Du đến đây.”
“... À, thể anh gọi điện nói với cô ấy chưa? Cô ấy đến không?”
“Không.” Dương Liễu Nhi mừng thầm, nhìn dáng vẻ Cố Đông Quân thất vọng, xem ra Tống Đình Uy không lừa cô ta.
“Nhiều rau thế này, anh định làm món gì? À phải rồi, anh biết nấu cơm không?” Cố Đông Quân nhìn đống nguyên liệu đặt trên bàn, không biết phải làm sao, “Gần đây tôi có học được vài món đơn giản, nhưng không thành thạo lắm. Hay là chúng ta ăn lẩu đi, ở đây có nồi lẩu, nước sôi là có thể ăn được.”
Dương Liễu Nhi cười gật đầu, “Được, không ngờ anh biết cách sống quá, còn biết nấu lẩu nữa.”
Cố Đông Quân không đáp. Sở dĩ anh biết những điều đó cũng là Lâm Du nói anh biết. Lâm Du nói ở ký túc xá bọn cô cũng thường dùng nguyên liệu đồ lẩu có sẵn để nấu đồ ăn. Mỗi lần trước khi nấu, bọn cô đều chặn hết khe cửa lại vì sợ quản lý ký túc xá ngửi thấy mùi.
Cô và anh cũng từng nấu lẩu ở nhà. Lần đầu tiên anh ở nhà ăn lẩu, hương vị còn ngon hơn so với những gì anh tưởng.
Anh còn đặc biệt mua vài nguyên liệu nấu lẩu, muốn hôm nào đó mình với cô ấy lại cùng nhau nấu ăn. Mùa đông lạnh mà ăn được một nồi lẩu thì vừa ấm người lại bài lạnh. Tự làm vừa sạch lại hợp vệ sinh, chẳng có gì tuyệt vời hơn.
“Đông Quân, Đông Quân?”
“Hả?”
“Anh đang thừ ra làm gì thế, em hỏi anh có cần rửa rau trước không?” “Ừ, rửa rau đi.” Cố Đông Quân hơi thất thần, sao vừa nghĩ đến cô ấy thì mình lại mất hồn thể này, đúng là kỳ lạ. Lát sau nước lẩu đã sôi, Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa uống rượu. Đang ăn thì Dương Liễu Nhi đứng dậy đi vệ sinh. Cô ta nhìn thấy trên bệ rửa mặt đặt vài lọ nhỏ cùng với dây cột tóc và kẹp tóc linh tinh. Xem ra, Cố Đông Quân rất nghiêm túc với Lâm Du, hơn nữa còn không muốn chia tay. Có trời mới biết cô ta ganh tị với Lâm Du biết bao nhiêu.
Lúc Dương Liễu Nhi đi ra, Cố Đông Quân đang tự mình uống rượu. Anh đã chuếnh choáng say, quả thật nhìn rất đẹp trai. “Rượu này không tệ phải không? Do người sản xuất tặng em đấy, bảo là rượu trắng nhà làm” “Không tệ, rất tinh khiết.” Dương Liễu Nhi ngồi xuống ghế, thở dài: “Đông Quân, thật ra có nhiều việc em cũng là thân bất do kỷ. Phía sau em còn có cả một đoàn đội phải nuôi dưỡng, có nhiều khi em muốn nói gì làm gì đều phải thương lượng với bọn họ. Họ thương lượng xong rồi thì em chỉ có thể làm theo mà thôi, cho nên...”
“Không ai quy định mình phải xả thân cứu người cả, chuyện qua rồi cô đừng nhắc lại nữa.”
“Được, thế anh với Lâm Du sao rồi? Nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn, chắc chắn Tiểu Du rất buồn đúng không? Anh phải an ủi cô ấy nhiều vào.”
Cố Đông Quân im lặng không nói, ngửa đầu uống hết ly rượu. Rượu cay xè kích thích đầu lưỡi và thực quản làm Cổ Đông Quân cảm thấy bao tử bị thiêu đốt, “Rượu này đúng là mạnh thật.”
Cố Đông Quân lại muốn rót rượu, nhưng Dương Liễu Nhi lại giữ lấy tay anh, “Rượu mạnh thì không nên uống nhiều, anh uống ít thôi.”
Cố Đông Quân cười khẽ, cố chấp cầm lấy bình rượu: “Chút này có là gì?” Anh tự rót đầy, uống liên tục. Cùng lúc đó, tại ký túc xá nữ trường đại học B, Lâm Du đang lục tung cả tủ để tìm chứng minh nhân dân. Lâm Du: “Quái, sao không thấy chứng minh nhân dân đâu cả: ôi, mấy cậu có thấy chứng minh của mình không?”
Bạn cùng phòng: “Lần trước cậu đi ứng tuyển ở đài truyền hình có cầm theo đúng không? Hay là cậu để ở nhà rồi?”
Lâm Du: “Không có, mình tìm ở nhà rồi, cũng không thấy. Với lại mình mang hết những tài liệu ứng tuyển từ nhà đến đây rồi, chắc ở trong phòng ngủ quá.” Bạn cùng phòng: “Cậu còn ghé qua nơi nào nữa không?”
Ghé đâu nhỉ? Lâm Du cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian này thì trừ khu Thành Để ra còn có nhà của Cố Đông Quân. Chắc chắn cô không để chứng minh nhân dân ở Thành Để rồi, vậy chỉ còn ở chỗ Cổ Đông Quân thôi. Nghĩ xong Lâm Du liền mặc áo lông vũ, mang ba lô, “Mình ra ngoài một chuyến.”
Bạn cùng phòng: “Thế tối nay cậu có về không? Mai là buổi phỏng vấn cuối cùng rồi, cậu đi một mình thì đừng đến muộn nhé.”
Lâm Du: “Mình về. Ngày mai mình ngồi xe trường cùng với mấy cậu, cho nên mình về nhanh thôi.”
Đêm đông lạnh lẽo, Lâm Du chạy ra khỏi trường, đi tàu điện ngầm đến chỗ Cổ Đông Quân.
Lúc cô đến nơi cũng đã chín giờ tối. Nếu không phải cuộc phỏng vấn ngày mai rất quan trọng thì cô cũng không muốn muộn thế này mà còn chạy tới đây.
Trong thang máy, Lâm Du cầm điện thoại do dự không biết có cần gọi điện cho Cổ Đông Quân không. Nói cho cùng thì đột nhiên cô chạy đến nhà anh thế này cũng không tốt lắm.
Nhưng cô cũng ôm hi vọng mình được may mắn, có lẽ anh ấy không có ở nhà đầu nhỉ? Cổ Đông Quân thường ở cơ quan tăng ca, dù có tan tầm về nhà sớm thì cũng ở nhà làm thêm giờ. Giờ cũng chưa muộn lắm, có thể anh vẫn còn đang ở cơ quan. Nếu anh không ở nhà, cô vào tìm chứng minh nhân dân, thần không biết quỷ không hay cũng không làm phiền anh.
Nghĩ vậy Lâm Du lại cất điện thoại vào túi. Đã đến cửa, đi trên hành lang rộng rãi quen thuộc lại xa lạ này khiến Lâm Du khó giấu được sự đau lòng, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Nơi đây từng là bến cảng để cô tránh né những tai nạn. Anh từng cho cô sự ủng hộ và bao dung lớn nhất. Anh quá tốt, cô đã không thể giúp anh gì thì tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh.
Lâm Du cầm chìa khóa cắm vào mắt khóa, khẽ xoay, “cạch”, cửa mở. Đột nhiên cô ngửi được mùi lẩu.
Anh đang ở nhà à?
Nguy rồi, bên trong có động tĩnh, chắc chắn Cố Đông Quân đang ở nhà. Hay là nhân lúc anh chưa phát hiện, mình đóng cửa lại rồi bỏ chạy? Đang lúc Lâm Du phân vân không biết làm gì, thình lình giọng nữ quen thuộc truyền ra, “Đông Quân, em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn sẽ không...”
Lâm Du ngơ ngác, giọng nói vừa rồi là của Dương Liễu Nhi đúng không? Cô nín thở, chầm chậm đẩy cửa ra. Cảnh tượng hiện ra trước mắt có lẽ chính là cảnh mà cả đời này cô không thể nào quên được. Cố Đông Quân đang bế Dương Liễu Nhi, hai người họ mối quấn lấy nhau, đã bước đến cửa phòng rồi.
Trái tim Lâm Du như bị xé nát thành từng mảnh. Cô trừng mắt ngớ người nhìn cảnh trước mặt, tức thì cơn đau bao phủ lấy cô, bắt đầu từ tim nhanh chóng lan đến toàn thân.
Cả người Lâm Du run cầm cập, mỗi một lần hít thở là ngực lại càng thêm đau đớn. Một giây trước khi bước vào phòng ngủ, Cố Đông Quân đang quên hết tất cả ôm hôn cuối cùng cũng thoáng thấy bên cửa có bóng người. Anh nhìn sang thì sững cả người. Đầu óc Cổ Đông Quân mơ màng, chầm chậm cúi đầu nhìn người trong vòng tay. Lúc này anh mới giật mình thanh tỉnh, đột ngột vung tay bỏ Dương Liễu Nhi ra.
“A, Đông Quân...” Dương Liễu Nhi bị dọa, vô thức vòng tay ôm chặt lấy cổ Cố Đông Quân. Nhưng Cổ Đông Quân lại kéo mạnh cô ta ra, thái độ hoàn toàn thay đổi. “Đông Quân, anh sao vậy?” Dương Liễu Nhi không cam lòng từ bỏ, cô ta kiễng chân hôn lấy môi anh. Đôi mắt Cố Đông Quân vẫn nhìn vào Lâm Du đang đứng ở cửa, dứt khoát đẩy Dương Liễu Nhi ra.
Dương Liễu Nhi nhìn theo ánh mắt của anh, từ từ xoay người lại, lúc này mới nhìn thấy vị khách không mời mà đến đang đứng bên cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.