Mùa đông năm nay thật dài và lạnh.
Sau khi luật sư nói rõ ý tứ của nhà họ Tống thì đi ngay, chỉ cho Chu Mạn Ngọc ba ngày suy nghĩ. Thật ra, Chu Mạn Ngọc vốn không còn lựa chọn nào khác, ba ngày chỉ là thời gian để bà ta kéo dài hơi tàn mà thôi.
Trong phòng bệnh khoa tâm thần. Lúc Lâm Tiêu an tĩnh thì giống như đứa trẻ ba tuổi, ngoan ngoan ngồi ở mép giường. Giờ cô ta không còn bị trói suốt ngày trên giường nữa. Ban ngày y tá sẽ cởi trói cho cô ta một lúc, chỉ cần cô ta ổn định cảm xúc thì sẽ không bị trói.
Chu Mạn Ngọc khẽ bước đến gần, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiêu Tiêu?” Lâm Tiêu máy móc xoay đầu sang, thấy người mẹ thân thiết thì nhếch môi cười: “Hihihihi.”
Chu Mạn Ngọc ngồi xuống, kéo tay con gái. Nhìn con gái ngày một gầy đi, lòng bà ta đau như dao cắt: “Tiêu Tiêu, mấy ngày rồi mẹ không đến thăm con, con có nhớ mẹ không?”
Lâm Tiêu lắc đầu không nói, chỉ cười cười ngốc nghếch. “Con có nghe lời các chị y tá không? Con nghe lời là có kẹo ăn đấy.”
Lâm Tiêu cười vui vẻ: “Ăn kẹo, ăn kẹo.”
Chu Mạn Ngọc đau lòng rơi nước mắt, xoa xoa tay con gái, không biết nên mở lời thế nào: “Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi Đình Uy không đến thăm con đúng không?” “Đình Uy?” Đôi mắt vô hồn của Lâm Tiêu giờ có thêm chút thần sắc.
Chu Mạn Ngọc thấy đôi mắt con gái hơi thay đổi thì trong lòng mừng khôn xiết, lên tiếng nói như đang kể khổ: “Tiêu Tiêu, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853556/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.