“Vậy anh có thể sắp xếp cho ba và em gặp mặt một lần được không?” “Anh không có quyền lực này.”
Lâm Du hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Được, em biết rồi, đã làm phiền anh.” Nói xong, Lâm Du xoay người đi ra cửa. Cố Thành Kiêu không muốn giúp, cô chỉ có thể tìm cách khác, không thể lãng phí thời gian. “Này, Lâm Du, chị đi đâu thế?” Lâm Thiển đuổi theo, kéo cô lại. “Chị phải về nhà, mẹ còn đang chờ chị.” “Bên ngoài rất lạnh, chị mặc quần áo như thế không đủ ấm đâu, ở lại Thành Để đi. Ông nội cũng đang ở đây.”
“Không, chị phải về nhà.”
Lâm Thiên thấy cô kiên quyết thì liền nói: “Vậy để em gọi tài xế chở chị về.” Nhưng Lâm Du từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu. Tuyết dày tắc đường, chị ngồi xe điện ngầm tiện hơn. Em không cần tiễn chị đâu, chị đi đây.”
“Này, Lâm Du, Lâm Du...”
“Em vào trong đi, bên ngoài trời lạnh.” “Lâm Du!” Mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Thiên, Lâm Du kiên quyết ra về. Lâm Thiên chỉ có thể thở dài. Lâm Du nhanh chóng biến mất trong màn tuyết mênh mông. Dưới mưa tuyết, cả bầu trời cũng trở nên mờ mit.
Lâm Thiển vô cùng lo lắng, cô lo cho nhà họ Lâm và cả Lâm Du.
Cô quay đầu lại nhìn Cố Thành Kiêu, nói: “Có thật là chỉ còn cách ấy không? Nếu em là Hoa Thiên Minh thì chối tội còn không kịp, sao có thể giúp người khác được?” “Đúng vậy, đầu óc em vẫn còn rất linh hoạt.” Lời Cố Thành Kiêu làm Lâm Thiển sợ hãi. Nếu như vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853551/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.