Người xung quanh bắt đầu nổi lên trêu đùa: “Xem đi, ánh mắt chú rể nhìn cô dâu cũng phát sáng rồi,
nhìn tới ngẩn người luôn.”. Lâm Tiêu ngượng ngùng cười, càng thêm hài lòng với áo cưới. Thật ra, không ai nhận ra được, ánh mắt Tổng Đình Uy tỏa sáng là vì đang nhìn chằm chằm vào Lâm Du ở phía sau. Chu Mạn Ngọc vừa nắm tay Lâm Tiêu, vừa gọi Tống Đình Uy đến. Bà nắm tay Lâm Tiêu giao cho Tổng Đình Uy, đặt bàn tay hai người lên nhau. “Đã quyết định kết hôn rồi thì hai con bỏ qua mọi khúc mắc trước kia đi. Đình Uy, mẹ giao đứa con gái trân quý nhất của mẹ cho con.”
Tổng Đình Uy có chút hốt hoảng, ánh mắt dừng trên người Lâm Du đành phải dời về phía Lâm Tiêu: “Vâng thưa mẹ.” Sau khi hài lòng với buổi thử đồ, Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu vui vẻ về nhà. Lâm Du phải về trường học nên sau khi thử đồ xong cũng rời đi. Trên đường trở về, Tống Đình Uy đang lái xe nhưng chẳng thể che giấu được nỗi mất mát.
Chu Mạn Ngọc nhạy bén, hỏi: “Đình Uy, trong lòng có tâm sự?” Tổng Đình Uy đang muốn tìm đại lý do gì đó cho qua thì Chu Mạn Ngọc đã chủ động nói tiếp: “Mẹ thấy cổ phiếu của Quốc tế Lam Thành vẫn tiếp tục xuống giá, có phải con lo lắng chuyện này không?”
“Vâng.” Tống Đình Uy thuận miệng nói tiếp, “Trước giờ cổ phiếu chưa từng xuống giá thảm như vậy, thế mà bây giờ vẫn còn đang xuống tiếp. Ba con định chuẩn bị mở cuộc họp báo, chính thức tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853519/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.