Sở Dương dốc hết toàn lực để cắn, cắn đến phát run.
Tống Cảnh Du nhịn đau. Anh nhìn thấy nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt lên cánh tay, đồng thời cũng nhìn thấy khóe môi cô có chất lỏng như máu tràn ra.
Nhưng anh vẫn nhịn, anh bằng lòng chịu đựng. Một lúc sau Sở Dương mới nới lỏng hàm răng. Miệng cô dính đầy máu tươi, có vị máu và nước mắt trộn lẫn, vừa mặn lại vừa tanh.
Tống Cảnh Du không chú ý miệng vết thương mà dùng ngón tay cái lau máu ở khóe miệng cho cô.
“Em đừng như vậy, em cứ như thế thì anh...” Anh hít sâu, không biết phải nói tiếp thế nào. Sở Dương khóc to, không thèm để ý hình tượng: “Anh là đồ không có lương tâm, sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ? Em hận anh, hận anh, hận anh!” Trái tim Tổng Cảnh Du co thắt lại, siết tới đau đớn.
Anh cho rằng chỉ cần một khoảng thời gian đủ lâu, cho dù là anh hay Sở Dương thì ai cũng sẽ từ từ quên đi đối phương, xóa mờ đoạn tình cảm này.
Không ngờ, ba năm trôi qua mà Sở Dương vẫn như vậy.
Còn anh, ngoại trừ bề ngoài có vẻ vô sự, nhưng trong thâm tâm lại không hề thay đổi.
Ý niệm kiên trì trong lòng anh hơi dao động. Thậm chí anh hoài nghi quyết định ban đầu của mình có chính xác hay không.
Anh đang lau miệng cho cô thì bỗng nhiên cô bắt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cô do dự hỏi: “Anh còn yêu em không?” “...” Tống Cảnh Du ngẩn ra. Đây là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853514/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.