“Đèn đỏ dừng xe là đúng, do bọn họ không để ý mới xông tới thôi.”
“À, cảm ơn, làm phiền chú rồi.” “Đừng khách sáo.” Tài xế lại chạy đi xử lý. Cố Đông Quân nhìn dáng vẻ chưa hết hoảng sợ của cô, hỏi: “Sợ à?” Lâm Du hít sâu một hơi: “Lúc đó em không chú ý, vừa thấy đèn đỏ thì phanh ngay lập tức. Lúc sau đối phương lại nói là đèn xanh, em cũng không nhớ rõ, cứ nghĩ là mình nhìn nhầm.”
Cố Đông Quân thấy trạng thái của cô không ổn, không phải chỉ có sợ hãi thôi. “Sao thế, em lái xe mà giống như chạy đào ngũ vậy?”
“...” Lâm Du chỉ im lặng.
“Sáng sớm em nói về nhà lấy đồ, sau đó thì không nhắn lại cho anh, anh rất lo. Tự nhiên đùng một cái em bảo bị đâm vào đuôi xe, làm anh sợ gần chết.” Cố Đông Quân kéo tay cô, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán lên mặt cô: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Em có thể kể cho anh nghe không? Giữa hai chúng ta còn gì phải giấu giếm sao?” Khoảnh khắc đó, giống như thác lũ bị ứ đọng thật lâu bỗng dưng tìm được cửa khẩu tràn ra, bao uất ức và phiền muộn trong lòng lập tức hóa thành giọt nước mắt tuôn trào. Tim Cổ Đông Quân như thắt lại. Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: “Lâm Du, rốt cuộc là chuyện gì? Kể cho anh nghe được không, hả?”. Lâm Du không biết phải bắt đầu kể từ đầu, trước giờ cô chưa từng đề cập vấn đề này với anh. Cô khóc nói: “Em không phải tên Lâm Du, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853483/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.