Tống Đình Uy không có ý muốn tránh né cho nên cứ ngồi im tại đó cho Lâm Du đánh một cú. 1 Dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ lỗ mũi, anh ta nếm được vị máu tươi. “Máu, chảy máu rồi!” Bà Tống đau lòng chạy tới: “Đình Uy, con trai ngoan của mẹ. Đến đây, đến đây, ngồi xuống, ngửa đầu lên.” Ngược lại Tống Đình Uy không hề khẩn trương. Anh ta không tức giận, chỉ có cảm giác kỳ quái. Dường như so với việc bị Lâm Du mặc kệ thì anh ta còn thích bị cô đánh hơn.
Thích tự ngược mà!
Chu Mạn Ngọc và Lâm Du giật nảy mình. Đây chỉ là vô tình mà thôi, Lâm Du chỉ muốn dọa Tống Đình Uy một chút, ai ngờ anh ta lại không tránh chứ.
Ông bà Tống tức mà không dám nói.
Bà Tống rút khăn tay lau cho anh ta, than trách: “ôi con tôi, từ nhỏ tới lớn ba mẹ còn không dám đánh lòng bàn tay con nữa. Giờ hay rồi, bị người ta đánh đến chảy máu mũi.”
Tống Đình Uy cười nói: “Không sao đâu mẹ, con vẫn ổn.”
“Còn nói không sao? Chảy máu không ngừng thế này mà.”
Lâm Du xoay người đi vào phòng bếp, cầm một cục nước đá trong tủ lạnh ra. Sau đó cô tìm một cái khăn mặt bọc cục nước đá lại.
Cô đến gần bọn họ, nói: “Đá lạnh có thể cầm máu.” Bà Tống sợ Lâm Du lại đánh người nên đứng ra ngăn cản.
Tống Đình Uy đẩy mẹ ra, nói: “Được rồi, để con xem.” Lâm Du trừng mắt nhìn anh ta, vừa thấy đáng giận, lại vừa thấy đáng thương. Cô đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853480/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.