Tống Vĩnh Niên nghĩ tới nguy cơ trước mắt của công ty, lại nhớ tới bối cảnh của nhà họ Lâm thì khó xử đủ đường. “Đoạn tử tuyệt tôn? Hừ, hai mẹ con các người còn gạt tôi làm gì, chẳng phải ả đàn bà ở Mỹ đó đã sinh cho Đình Uy một đứa con trai rồi sao? Bây giờ cũng đã được trăm ngày rồi còn gì?” Bà Tống và Tống Đình Uy mím môi không đáp. “Cưới Lâm Tiêu chỉ là kế thích ứng tạm thời. Dù sao cô ta cũng là kẻ điên, chẳng phải giam lại là được rồi sao? Đỡ cho cô ta suốt ngày ghen bóng ghen gió vì nợ phong lưu của con.” Tống Đình Uy vẫn không muốn: “Chơi bời cũng chỉ là chơi bời, nhưng kết hôn rất thiêng liêng. Con không thể dùng biện pháp này làm vấy bẩn hôn nhân” Tống Vĩnh Niên cười khẩy nói: “Ha, con còn biết hôn nhân thiêng liêng à? Sao tự nhiên bây giờ con giác ngộ vậy?” Đột nhiên trong đầu Tống Đình Uy hiện lên hình ảnh một người, “Đó là... đó là... Thôi đi, nói ba cũng không hiểu đâu.” Nhiều năm qua bà Tống vẫn luôn ở giữa hòa giải mâu thuẫn giữa con trai và chồng. Bà vẫn chú trọng đại cục, hỏi: “Hiện giờ công ty khó khăn lắm sao?” Tống Vĩnh Niên không thể kể ra tình hình thực tế: “Lúc giá cổ phiếu Lâm thị rớt xuống, cổ phiếu của chúng ta cũng rớt theo luôn rồi. Có điều không nghiêm trọng như Lâm thị cho nên không bị chú ý.” “Bây giờ Lâm thị lội ngược dòng, nếu chúng ta còn tiếp tục rớt thì trong vòng ba tháng tới sẽ có chuyện lớn.” “Chúng ta không phải tùy tiện là có mười bốn tỷ tiền vốn để lấp vào giống như Lâm thị. Nếu cứ cổ phiếu tiếp tục hạ giá thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.” Nói đến chỗ khó khăn, Tống Vĩnh Niên nắm chặt hai tay, nhíu mày: “Ngân hàng cho vay cứ rề rà không chịu phê duyệt, họ đang đánh giá tài sản của chúng ta. Cổ phiếu càng rớt xuống thì càng không phê duyệt. Nếu không có tiền vốn góp vào, e rằng... e rằng Quốc tế Lam Thành sẽ phải đổi chủ.” Bà Tống: “...” Tống Đình Uy: “...” Tống Vĩnh Niên nhìn Tống Đình Uy nói: “Con là con trai duy nhất của ba, vợ của con chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tống. Nếu như không phải đến bước đường cùng thì sao ba lại chọn người điên làm vợ con chứ?” “Việc liên hôn với nhà họ Lâm là biện pháp nhanh nhất để giải quyết tình cảnh khốn cùng trước mắt. Tương lai của công ty đều phụ thuộc vào con hết. Con muốn có mười mấy triệu tiêu xài nhất thời, hay muốn có toàn bộ công ty để hưởng thụ cả đời?” Bà Tống nghe chồng phân tích xong thì quay ngược về phe chồng, cùng khuyên bảo con trai: “Đình Uy à, ba con nói đúng, lấy đại cục làm trọng, giải quyết khó khăn của công ty là chuyện khẩn cấp. Lâm Tiêu là kẻ điên, chúng ta chỉ cần nuôi cô ta trong nhà, tìm vài người trông chừng, một ngày ba bữa cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.” “Nhưng, nhưng...” Tống Đình Uy vẫn không muốn. Nếu anh ta nói anh ta không muốn chơi bời giống như trước đây nữa thì ba mẹ có tin không? “Con cưới Lâm Tiêu, vừa có thể giúp được công ty, vừa không ảnh hưởng tới chuyện riêng của con. Kiểu đào hoa như con thì chẳng có mấy người phụ nữ chịu được đâu. Nếu không phải mẹ giúp con thì con cho rằng có thể sống bình yên tới bây giờ sao?” “Hơn nữa, Tiểu Vân đã giúp con sinh con trai, gia đình chúng ta cũng có người nối dõi rồi. Cho dù ai sinh ra cũng không sao cả, chỉ cần nó cùng dòng máu với chúng ta thì mẹ và ba con đều chấp nhận hết.” Tống Đình Uy hỏi thêm một câu: “Mẹ, nếu như sau này con thật lòng yêu một cô gái thì có thể ly hôn không?” Tống Vĩnh Niên thấy con trai mở miệng thì lập tức nói: “Đương nhiên có thể, chờ ba hoặc năm năm nếu Lâm Tiêu không thể sinh con, mà đầu óc lại còn điên điên khùng khùng thì chúng ta có thể lấy lý do đó trả về” Bà Tống lạnh lùng nói: “Còn chưa chắc cô ta có thể sống tới ba hoặc năm năm đầu.” Tống Đình Uy cảm thấy không thoải mái trong lòng, vừa có chút khó chịu, vừa có chút bất đắc dĩ. Nếu như người đó không phải Lâm Tiêu mà là Lâm Du thì hay biết mấy. Anh ta hoảng hốt vì suy nghĩ của mình, thật lâu sau cũng không dám mở miệng. Tống Vĩnh Niên thấy con trai chần chừ thì lập tức đưa ra quyết định: “Cứ thế đi, sau này ba sẽ không quản chuyện riêng của con nữa. Ngày mai con đến nhà họ Lâm tặng quà nhận lỗi, ba mẹ sẽ đi cùng với con.” *** Ngày hôm sau tại nhà họ Lâm. Sau khi Lâm Du khai giảng thì chuyển tới trường học, Lâm Tiêu xuất viện xong thì về nhà. Chỉ cần không nhìn thấy Lâm Du thì tâm trạng của cô ta rất ổn định. Ngoại trừ việc không thích nói chuyện như trước và bề ngoài hơi trầm lặng thì cô ta không có gì khác thường cả, cũng không hề nổi điên. Việc Lâm thị trở bại thành thắng khiến Lâm Bồi phấn chấn trở lại, suốt ngày bận bịu việc cải tổ lại hoạt động nội bộ công ty. Quan trọng hơn là, lúc ông ta gặp nạn, Chu Mạn Ngọc đã không so đo tính toán mà tha thứ cho ông ta. Bà ta còn giao ra tất cả tài sản cho ông, việc này khiến ông ta tỉnh ngộ triệt để. Thật may là cuối cùng nhà họ Lâm vẫn đoàn viên. Sáng sớm lúc mặt trời còn chưa gay gắt, ngọn cỏ vẫn còn đọng sương, Chu Mạn Ngọc đưa Lâm Tiêu ra vườn tưới cây. “Tiêu Tiêu, con xem đi, đóa phù dung kia nở đẹp quá. Đây là hoa do con tự trồng đấy, con còn nhớ không?” Lâm Tiêu cười yếu ớt, gật đầu nhưng không nói gì. Chu Mạn Ngọc đưa cho cô ta bình tưới cây, sau đó cầm lấy tay cô ta hướng dẫn cô ta tưới hoa giống như khi còn nhỏ dạy cô ta cầm bút vậy. “Con xem đi, hoa phù dung uống no nước thì lúc đón ánh mặt trời sẽ không bị khô héo.” Lâm Tiêu vẫn không hé răng, nhưng Chu Mạn Ngọc vẫn nhận ra cô ta rất thích việc tưới cây này. “Tiêu Tiêu, ba con bảo mẹ đưa con đi Tam Á chơi. Con có thích đi biển không?” Lâm Tiêu gật đầu, trong mắt ánh lên sự vui vẻ. “Được rồi, Tiêu Tiêu, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi.” Ngoài miệng Chu Mạn Ngọc đồng ý nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ngoại tình của Lâm Bồi. Ở ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, Lâm Tiêu quay đầu lại nhìn, kéo quần áo Chu Mạn Ngọc, nói: “Mẹ, có khách đến nhà.” Chu Mạn Ngọc vui mừng: “Ừ, đúng rồi, có khách đến nhà.” Bà ta vừa nói vừa quay đầu nhìn, thấy ba người nhà họ Tống đang bước xuống xe. Bà ta lập tức che chắn Lâm Tiêu trở vào. “Đi vào thôi Lâm Tiêu. Đó là người lạ, không phải khách của chúng ta. Đi, vào nhà thôi.” Chu Mạn Ngọc che Lâm Tiêu đi vào, dắt cô ta trở về phòng trên lầu. Người giúp việc vội vã chạy đến. “ở ngoài đó, tôi ra ngay.” “Dạ.” Chu Mạn Ngọc nhỏ giọng trấn an Lâm Tiêu: “Tiêu Tiêu, con nằm nghỉ một chút đi. Mẹ cho người nấu cháo tổ yến đường phèn cho con, ngoan nhé.” Chu Mạn Ngọc đi ra tới trước cửa mới hỏi: “Là người nhà họ Tống tới đây?” Người giúp việc gật đầu: “Đúng ạ, họ còn mang theo cả đống quà cáp. Tay Tống Đình Uy còn trói dây mây nữa, nói là tới chịu đòn nhận tội.” “Đang ở đâu?” “Vẫn còn trong sân, phu nhân không cho phép nên tôi không dám để người vào.” “Cô đi trông chừng đại tiểu thư.” “Da.” Chu Mạn Ngọc gọi điện thoại cho Lâm Bồi rồi mới chậm rãi đi ra ngoài. “ô, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?” Bà ta nhìn lên trời, nói: “Đâu có đâu, đây là phía Đông mà.” Tống Vĩnh Niên bày ra nụ cười nịnh nọt, tiến lên phía trước nói: “Thông gia, tôi mang thằng nghịch tử tới cho bà đây. Bà muốn đánh muốn mắng gì tùy ý.” Chu Mạn Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn Tống Đình Uy. Đúng là tay cậu ta trói dây mây thật. “Chịu đòn nhận tội? Cậu có tội gì hả?” Tống Đình Uy không nói lời nào. Đời này chưa bao giờ anh ta mất mặt như thế. Tống Vĩnh Niên trừng con trai một cái, ra hiệu bằng mắt... Con mau nhận lỗi đi. Bà Tống sốt ruột, vội nói: “Lỗi của nó là làm tổn thương Tiêu Tiêu, lại còn làm Tiêu Tiêu phát bệnh nữa. Nó biết mình sai cho nên mới bỏ ra nước ngoài tránh một thời gian, vừa mới về tới hôm nay. Ba nó vừa gặp đã vội vã bắt đến đây chịu tội. Thông gia à, chúng tôi thật lòng đến đây nhận lỗi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]