Đó là tập ảnh bám đầy bụi nhiều năm, lưu lại những kỷ niệm thời trung học của Cố Đông Quân. Vừa lật trang đầu đã thấy ngay hình ảnh một thanh niên khôi ngô tuấn tú.
“Oa, trước kia anh nhìn thật ngoan!” Lâm Du nhìn vào ảnh, rồi lại nhìn Cố Đông Quân. Lúc đó anh gầy hơn bây giờ một chút, tóc ngắn hơn một chút, nụ cười cũng có chút ngượng ngập xấu hổ. Cho dù có sống ở thời đại nào thì nam sinh như vậy đều chắc chắn là nam sinh đẹp trai nhất trường.
“Trước kia có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh đúng không?”
Cổ Đông Quân nhíu mày, mỉm cười mê hoặc, “Đúng vậy.” Anh lật đến trang giữa, chỉ vào hình nói: “Nhìn đi, đây là cuộc thi dẫn chương trình thanh thiếu niên thành phố B. Lần đó anh đạt giải nhất.”
Anh lật tiếp trang khác, “Đây nữa, cũng là anh. Lần này giành được huy chương vàng toàn quốc, hình như là lớp chín.”
“Đây nữa, đây, còn có đây... Những bức này là lúc anh đã lên trung học phổ thông, được mời dẫn chương trình cho Đài truyền hình, dự nhiều chương trình ở nhiều kênh truyền hình. Lúc học lớp mười hai, Tổng biên tập kênh thiếu nhi đề nghị ký hợp đồng dẫn chương trình, anh nói để về hỏi ý kiến ba mẹ. Kết quả là anh vừa mới ngỏ lời thì đã mất hi vọng. Ngay cả hồ sơ đăng ký vào trường đại học cũng bị ngăn lại.”
Lâm Du yên lặng lắng nghe một cách sùng bái, mắt sáng lấp lánh từ đầu đến cuối. “Ba anh kiên quyết bắt anh đi theo con đường chính trị. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853450/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.