Tháng tám, mùa hè nóng bức, đúng vào dịp nóng nhất của thành phố B. ở hai hàng cây bên đường,
tiếng ve kêu râm ran liên hồi như không biết mệt mỏi. Dưới tàng cây ngô đồng, Cổ Đông Quân ăn mặc chỉnh tề, ngồi đợi trên xe lăn.
Anh mặc đồ tây trang công sở, áo sơ mi, cà vạt đồng bộ. Mới vừa ngồi chưa tới hai phút mà toàn thân anh đã ướt đẫm.
Một lát sau, Lâm Du đến. Cô dừng xe dở ven đường.
Vừa thấy cô, bất giác Cố Đông Quân thẳng lưng lên, nhấc tay sửa lại cà vạt.
Lâm Du ăn mặc thoải mái. Cô mặc đầm dây in hoa, để lộ ra chiếc cổ thon gọn, cánh tay mảnh khảnh và đổi chân dài cân đối.
Chiếc đầm trắng in hình hoa tường vi màu hồng nhạt. Loài hoa rất hợp với độ tuổi của cô. Thấy cô đến gần, Cố Đông Quân cảm giác hơi thở mình dồn dập.
Không biết là vì nóng hay vì nguyên nhân khác. Mấy ngày không gặp, hình như Lâm Du đã gầy hơn. Dáng người cô nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi cô bay mất. Lâm Du đến trước mặt anh. Cô nhìn anh cười khanh khách, hỏi: “Thầy Cổ, thầy mặc như vậy không nóng sao?”
“...” Bờ môi Cổ Đông Quân khẽ mở nhưng không đáp lại.
Cô cười, anh cũng cười theo. “Thầy Cố, chỗ này nóng lắm, sao anh không vào trong chờ?” Vừa dứt lời, Lâm Du đã chủ động đẩy xe cho anh.
“Tài xế của anh đâu?” Cô hỏi tiếp: “Sao lại bỏ anh ở đây? Phải biết rằng một người tàn tật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853437/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.