Cả người Lâm Thiên không bị ngập trong nước. Cô ngửa đầu lên để ánh đèn trên mũ bảo hộ soi sáng đường phía trước.
Cả người Cố Thành Kiêu thì ngụp trong nước, vì chỉ có như vậy thì mới có thể trườn nhanh được.
Đường không dài nhưng có nhiều vật cản. Lâm Thiển ôm chặt vai anh, cố hết sức để không bị văng xuống. Thế nhưng hai chân của cô đã không còn cảm giác, cứ lắc lư không nghe theo ý cô.
phía trên đống đổ nát, tất cả các chiến sĩ đều nhìn chằm chằm vào cửa động.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước trong khe suối cũng ào ào chảy ra. Mưa to làm tan đi không khí bụi bặm, cũng rửa trôi vết tích bụi bẩn ở mặt đất. Có vẻ như ông trời cũng vì tai họa này mà khóc thương. Các chiến sĩ đứng thẳng cao ngất thành hàng ngay ngắn, trên người không có chỗ nào khô. Gương mặt cũng đẫm nước, không biết do mưa, hay do nước mắt. Trịnh Tử Tuấn nhìn đồng hồ, đã chín phút năm mươi giây. - “Mười phút nữa không thấy chúng tôi lên, lập tức rút lui.”
10,9, 8, 7, 6,5,4,3...
Môi anh khẽ run run, mấp máy mấy lần cũng không thốt ra được tiếng nào.
Đúng vào giây cuối cùng, cửa động chợt lóe lên tia sáng. “Là lão Đại!” Ngụy Nam hô to lao về cửa động. Cao Kỳ Khâm và Tống Cảnh Du ở bên cạnh cũng lao lên. Tất cả mọi người đều đứng ở đây mong chờ kỳ tích. Chỉ có Trịnh Tử Kỳ đứng nghiêm dưới trời mưa như trút, không hề lay động.
Ngụy Nam lao đến trước, nhìn vào trong động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853415/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.