Thầy hiệu trưởng khẽ gõ cánh cửa rách nát kia, một cô bé mặt mày đỏ bừng, hốc mắt đỏ ửng đi ra mở cửa.
“Thầy hiệu trưởng?” Ánh mắt kinh ngạc của cô bé có vài phần bối rối lẫn vui vẻ.
Vừa nhìn thấy những người lạ mặt phía sau thì cô bé lại càng khẩn trương hơn, lùi ra sau vài bước. Thầy hiệu trưởng nói: “Tiểu Thúy, hai người này là cô giáo Lâm. Còn đây là sĩ quan huấn luyện Khương.”
Trong căn nhà nhỏ bé tối tăm, đôi mắt sáng ngời của cô bé như sao giữa trời đêm. Vừa nghe nói đó là hai cô giáo thì đôi mắt xinh đẹp như sao sáng kia đột nhiên phát ra biểu cảm khác thường. Cô bé lưỡng lự, vẫn không mở miệng, chỉ quay lưng chạy vào nhà.
Bên trong có tiếng ông cụ truyền đến: “Là thầy hiệu trưởng à? Ông đường xa đến thăm Tiểu Thúy mà tôi lại không có gì ngon tiếp đón ông cả. Mau vào ngồi đi, Tiểu Thúy, rót nước.” Bốn người bước vào nhà. Trong nhà gần như chẳng có dụng cụ gì cả, cụ già nằm trên giường, bé trai thì ngồi chơi dưới đất.
Lâm Thiển và Lâm Du trưởng thành ở thành phố lớn, vĩnh viễn cũng không tưởng tượng ra hình ảnh này. Lâm Du rất hối hận vì sáng hôm qua mình đã đổ đi bát cháo tổ yến.
Thầy hiệu trưởng còn chưa nói rõ ý đồ đến đây thì ông cụ đã lên tiếng: “Hiệu trưởng, ông khuyên con bé đi. Tôi rất muốn cháu nó đi học, nhưng con bé không nghe lời.”
Thầy hiệu trưởng nói: “Tiểu Thúy, em có thể dẫn theo em đi học, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853398/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.