Là Tống Đình Uy tự đâm đầu vào họng súng.
Lỗ mãng, vô lễ, bộ dạng say khướt mang theo ý khiêu khích, cùng vẻ tự tin ngu xuẩn.
chậm rãi cầm ly rượu, nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống.
Sắc mặt nghiêm túc, giận dữ lạnh lùng, dùng vẻ hờ hững xa cách để cự tuyệt, tỉnh bơ phớt lờ Tống Đình Uy.
Ông Tống bà Tống sợ chết khiếp, ông Tống vội giữ chặt con mình, tươi cười nói: “Thủ trưởng Cố, thật xin lỗi, con tôi uống say là tính tình lại như thế, xin ngài chớ để ý”
Ở dưới gầm bàn, Lâm Thiển dùng đầu gối huých. hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đè nén cơn thịnh nộ xuống.
Tuy nhiên, anh cũng không muốn để nhà người ta phải mất mặt, nên tùy tiện phất tay về phía ông Tống, tỏ ý không sao.
Dù sao, đây cũng là buổi lễ đính hôn của gia đình họ. “Làm cái gì vậy? Tôi nói gì sai à?” Tống Đình Uy lè nhè nói to, “Chẳng phải Tiểu Thiển là em họ của Lâm Tiêu sao? Tôi gọi anh ta một tiếng em rể, có gì là không được?”
Giọng Tống Đình Uy không nhỏ, uống say, lá gan cũng lớn. Anh ta thân mật gọi “Tiểu Thiển”, nhưng lại gọi “Lâm Tiêu” một cách xa lạ, người ngoài nghe được đều cảm thấy không ổn.
Không ổn hơn nữa là anh ta bưng ly rượu, híp mắt nhìn về phía Lâm Thiển, “Tiểu Thiển à, em rể không nể tình, vậy em có nể mặt anh rể này không? Hả?”
Giọng điệu tùy tiện, ánh mắt trần trụi, Lâm Thiển nghe mà xấu hổ thay cho anh ta.
chiếu ánh mắt độc ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853388/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.