Trên phố sầm uất, một người đàn ông cao lớn như bị một cô gái nhỏ nhắn như Lâm Thiển kéo bỏ chạy trước mắt bao người.
Có chút cuống quýt, có chút chật vật.
Nếu là trước kia thì chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Dù ném trúng người ta thì sao, dù bị mắng thì sao.
Bỏ chạy không phải phong cách của anh.
Một người luôn chính trực ngẩng cao đầu, điềm tĩnh từng trải, không giận cũng không giảm đi khí thế uy nghiêm, lại nham hiểm sắc bén như anh thì sao phải bỏ chạy?
Thế nhưng, anh lại bỏ chạy theo cô vì nguyên nhân này.
Thậm chí khi cô chạy mệt thở hồng hộc muốn dừng lại nghỉ một chút mà anh vẫn kéo cô chạy tiếp.
Anh đón đầu gió, không cần phải kiêng dè ánh mắt của những người khác, cứ làm theo trái tim mình, chạy theo cô là việc dễ dàng nhất anh cảm thấy lúc này.
Chạy một mạch mấy trăm mét, Lâm Thiển mệt phờ thở không ra hơi, “Ôi trời mẹ ơi, không xong rồi, em chạy không nổi, chạy không nổi nữa”
Cô ngồi phịch xuống cạnh bồn hoa ven đường, mắt nổ đom đóm.
chỉ thở nhẹ, chạy thế này vẫn chưa đủ làm anh nóng người. Anh chống nạnh trước mặt cô, lắc đầu nói: “Uống cho em tự xưng là biết đánh nhau, với thể lực này của em mà gặp phải người biết đánh thật thì em chính là một con gà yếu ớt”
Lâm Thiển gật đầu thừa nhận, không thừa nhận thì có thể làm gì đây, anh nói đúng mà.
Nghỉ trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại sức, ngẫm lại hành vi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853381/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.