Thành cũng điêu tàn, mà lại cũng điều tàn.
Chiếc váy bằng tơ tằm cao quý này làm nổi bật vòng một vĩ đại của Phan Khả Vân, đồng thời cũng không chịu đựng nổi vòng một khổng lồ của cô ta.
Phía sau lưng đã bị rách toạc không thể vá lại.
Phan Khả Vận bùng nổ ngay tại chỗ, mặt đỏ gay, hét lên một tiếng rồi vội trốn vào phòng thay đồ.
“Ha ha ha.” Lâm Thiển thật sự muốn nén cười, thế nhưng không được, báo ứng tới quá nhanh.
: “...” Thật sự cảm thấy xót xa thay bộ váy kia.
Còn quản lý và nhân viên phục vụ đứng cạnh chỉ liếc nhìn nhau. Bộ váy giá 180 nghìn tệ bị rách lúc đang mặc thử, khách nhàng nhất định phải bồi thường.
“Còn hai người...”
Quản lý và nhân viên phục vụ run rẩy một hồi, sợ đến nỗi chân cũng run.
chỉ vào Lâm Thiển bên cạnh, trừng mắt hỏi quản lý, “Trợn to mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ đây là người hay là quỷ”
Quản lý lập tức quỳ “phịch xuống đất, dập đầu xin tha, “Vô cùng xin lỗi Cố phu nhân, là tôi khốn nạn có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, còn phải nuôi cả gia đình, thật sự không thể mất công việc này. Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi!”
Nhân viên phục vụ thấy quản lý sợ đến nỗi quỳ xuống đất xin tha thì cũng quỳ xuống theo, “Cố phu nhân, thật sự xin lỗi!”
Lâm Thiển nhìn sang, tỏ thái độ “tùy em xử lý”. Cô lắc đầu nói, “Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853379/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.