So với Lâm Thiển, Lâm Tiêu càng thành thục quyến rũ hơn, đây là loại khí chất được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, mà những đứa con nuôi thả rông như Lâm Thiển không thể nào có được. Dưới ánh dương ấm áp, mái tóc nâu của cô ta xoăn dài gợn sóng tao nhã, lớp trang điểm tỉ mỉ sắc sảo. Từ phần mắt cho đến màu son, không cái nào không hợp thời thượng. Áo khoác dài lông dê màu xám nhạt, chân mang đôi giày ống cao quá gối, lúc bước đi vạt áo phe phẩy, trong tạo nhã thấp thoáng sự gợi cảm. Thừa dịp Lâm Thiển vào nhà lấy đồ, Lâm Tiêu đi tới chỗ cốp xe, dịu dàng nói: “Đưa tôi đi, nhiều người thì đỡ mất công hơn” Cố Thành Kiêu thuận tay đưa hai hộp cho cô ta. Lúc nhận lấy tổ yến, mu bàn tay Cố Thành Kiêu chợt cảm giác lành lạnh, là ngón tay Lâm Tiêu vô ý đụng trúng anh. Anh quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu theo phản xạ. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Lâm Tiểu tắt ngấm: “Xin lỗi, thủ trưởng Cố, tôi không cố ý” Cố Thành Kiêu không nghĩ gì nhiều, cầm toàn bộ quà tặng còn lại trong cốp xe, đi vào trong. Lâm Tiêu bị lơ đẹp. Trên thực tế, mặc dù hiện giờ nhà họ Lâm sa sút nhưng không thiếu người giàu có theo đuổi cô ta, thậm chí còn nhiều hơn trước đây. Người lúc trước theo đuổi thì vẫn theo như cũ, còn người lúc trước không dám theo đuổi thì nay lại can đảm chạy theo. Cho nên, trước giờ cô ta chưa từng hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân. Có điều gu thẩm mỹ của Cố Thành Kiêu thật khó hiểu, bằng lòng chọn Lâm Thiển cũng không chịu liếc nhìn cô ta một cái, khiến cô ta sinh lòng đố kỵ. Cô ta mang theo tổ yến lẳng lặng đi theo phía sau Cố Thành Kiêu. Thật không ngờ, ngay cả bóng lưng của người đàn ông này cũng hấp dẫn người khác. Đứng trước châu ngọc thế này thì những thứ khác chỉ là phế vật, không thể lọt vào mắt của cô ta được nữa. Vào phòng, tầng trệt là một đại sảnh, bên trong có một cái bàn tròn lớn, ghế ngồi là ghế gỗ dài và hẹp, vừa làm thành phòng ăn, vừa làm chỗ tiếp khách. Cố Thành Kiêu trò chuyện với ông nội vài câu, phần lớn là bảo ông phải biết chăm sóc bản thân, không cần lo lắng cho Lâm Thiển. Có vài lần Lâm Bồi muốn chen vào nói nhưng không được. Chu Mạn Ngọc cũng chen vào vài lần nhưng Cố Thành Kiêu không đáp lại bao nhiêu nên bà ta im luôn. Còn Lâm Tiêu lại chủ động bắt chuyện với Lâm Thiển. Trước đây, cô ta luôn khinh thường Lâm Thiển, nay thái độ thay đổi 180 độ, trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Cố Thành Kiêu nhìn mấy chị em gái trò chuyện, liền nói: “Tiểu Thiển, em và chị em ra ngoài đi dạo đi. Không phải trên đường tới đây em nói muốn ngắm hồ nước bên ngoài sao?” Chu Mạn Ngọc tận dụng thời cơ, nói: “Tiêu Tiêu, con đưa Tiểu Thiển ra bờ hồ tản bộ đi, xong rồi tới thẳng nông trường luôn, lát sau chúng ta sẽ tập hợp ở đó” “Dạ.” Vui vẻ quyết định như thế, Lâm Tiêu đưa Lâm Thiển ra khỏi cửa, đây đúng là mặt trời mọc phía tây mà. Hai chị em gái vừa đi, Chu Mạn Ngọc liền bắt lấy cơ hội, nói: “Thủ trưởng Cố, khoảng thời gian trước đây nhà họ Lâm chúng tôi phá sản, tài chính bị cắt đứt, lại gặp phải bão tài chính, bị phá sản quá đột ngột.” Đồng tử u ám của Cố Thành Kiêu hơi chuyển động: “Tôi biết, các người còn cạnh tranh đấu thầu tuyến công trình số 3 của chính phủ không thành công. Thế nào, trách ba tôi không chịu bắc cầu trung gian cho các người à?” “...” Một câu nói thôi đã khiến Chu Mạn Ngọc xấu hổ đến mặt cũng cứng ngắc. Bà ta vội vã giải thích: “Không, không, làm gì có. Đây là do chúng tôi không được may mắn” “Dự án trúng thầu của tập đoàn Kim Thành quả thật tốt hơn, thực lực lại hùng hậu, các người không nên lấy trứng chọi đá” “...” Chu Mạn Ngọc hoàn toàn bại trận. Bà ta là một người khéo léo, nay lại bị Cố Thành Kiêu nói hai câu đã không còn mặt mũi mở miệng. Bà ta nghĩ, hôm nay cậu ta khách sáo đến thăm, lại đối đãi với ông cụ nhiệt tình lễ phép như vậy, có nói gì thì cũng có thể từ từ bàn bạc. Ai ngờ cậu ta lại không nể mặt như vậy. Lâm Bồi thấy vợ xuống đài không được, liền nói: “Bà là bà nội trợ thì biết cái gì? Đừng có nhiều chuyện... Thủ trưởng Cố, xin lỗi, vô cùng xin lỗi!” Ông nội vừa muốn mở miệng, Cố Thành Kiêu đã vỗ vỗ mu bàn tay ông, an ủi nói: “Ông nội, Lâm thị đã phá sản rồi, đừng nên suy nghĩ nhiều, về sau còn có thể làm lại đúng không? Nghe nói ba của Thiển Thiển đã trở lại, ông ấy rất muốn giúp bác Cả Đông Sơn tái khởi” Ông nội gật gật đầu: “Đúng vậy, thằng Hai đúng là có ý định này. Công việc của nó ở Úc cũng không tệ, giúp anh mình một tay cũng là việc nên làm” Cố Thành Kiêu: “Ông nội, hôm nay ông ấy không tới à?” “Tới chứ, đã thông báo nó rồi, nó nói nhất định sẽ tới” Nói được vài câu, ông nội bắt đầu thở dài: “Nhiều năm rồi nó không về thăm Tiểu Thiển, lần này nhà họ Lâm gặp chuyện không may, Tiểu Thiển xảy ra chuyện, nó cũng rất sốt ruột” “Tình hình hiện tại của ông ấy thế nào rồi?” Ông nội nhìn về phía Lâm Bồi, Lâm Bồi nói: “Thủ trưởng Cố, cái này cậu phải hỏi tôi. Nước Úc cũng bị ảnh hưởng rất lớn trong cơn bão tài chính lần này. Em trai tôi nói mấy năm gần đây kinh tế ở nước ngoài không ổn định, ngược lại trong nước lại phát triển rất khá. Em ấy cố ý chuyển trọng tâm về trong nước. Thật ra thì năm ngoái em ấy đã từng nói, họp thường niên năm nay sẽ dành ra một hai tháng về nước để quan sát, nhưng Lấm thị đột nhiên phá sản, cho nên em ấy mới phải trở lại sớm hơn dự định” “Em ấy nói muốn hợp tác với tôi, dù sao tôi khá quen thuộc với hoàn cảnh trong nước, quan hệ tương đối rộng. Tôi vẫn còn đang cân nhắc bởi vì tôi muốn vực dậy Lâm thị nhiều hơn.” Thật vất mới bắt được cơ hội này, Lâm Bồi còn muốn kể lể sách lược tài cán của bản thân. Nhưng hiển nhiên Cố Thành Kiêu không có kiến nhẫn này, anh ngắt lời: “Ông ấy có nói gì về Thiển Thiển không?” Lâm Bồi miễn cưỡng chuyển đề tài: “Nó chỉ nói muốn gặp Lâm Thiển thôi.” “Tốt... Xin lỗi cho hỏi một câu, mẹ ruột của Thiển Thiển có còn liên lạc với mọi người không?” Lâm Bồi: “Không có” Chu Mạn Ngọc: “Sau khi cô ta đi rồi thì giống như bốc hơi khỏi biển người vậy. Ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, ai mà biết giờ cô ta đang ở đâu. Dù cô ta có qua đời rồi thì chúng ta cũng chẳng biết. Tội nghiệp Tiểu Thiển, nhiều năm như vậy mà con bé chẳng biết mặt mũi mẹ ruột như thế nào? Thật ra Cố Thành Kiêu đã từng điều tra về tư liệu của ba mẹ Lâm Thiển. Ba Lâm Thiển tên là Lâm Húc, là trùm địa ốc trong giới kinh doanh người Hoa ở Úc. Bất động sản Phong Việt của Lâm Húc ngang tài ngang sức với tập đoàn Cố Nghiệp, cả địa vị lẫn thực lực đều không thể khinh thường. Theo lý thuyết, Lâm Húc thành công như vậy, việc nhận Lâm Thiển trở lại bên cạnh chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng dường như ông ta không quan tâm lắm đến đứa con ruột này của mình. Suy cho cùng, nguyên nhân hẳn phải liên quan đến gia đình hiện tại của Lâm Húc. Về phần mẹ của Lâm Thiển, người phụ nữ đó tên là Hà Hầm, 15 năm trước đã xuất ngoại, về sau cũng chưa từng về nước, cho nên không tra được tin tức nào. Cố Thành Kiêu im lặng. Mặc dù dáng vẻ trầm mặc, nhưng hơi thở mạnh mẽ tỏa ra toàn thân lại khiến người bán cạnh bất giác nơm nớp lo sợ. Chu Mạn Ngọc liếc chồng một cái, muốn ông ta nhắc lại chuyện của công ty. Bà ta hi vọng tâm thị có thể vực dậy để tiếp tục làm chức chủ tịch phu nhân của mình. Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Cố thì nguyện vọng này của bà ta nhất định có thể thành. Nhưng Lâm Bồi chần chừ mãi cũng không dám mở miệng. Trong lúc khó xử, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, đánh vỡ sự im lặng. “Alo?” Lâm Bồi nhận điện thoại hỏi: “Khi nào tới?” “Tới rồi, bọn họ đâu?” “Bọn họ cũng tới rồi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]