Lời muốn nói có rất nhiều, nhưng không cách nào thất thành lời, nước mắt Lâm Thiển trào ra như vỡ để.
Người ôm mộng mà vỡ mộng thì rất thất vọng. Cũng giống vậy, người đang tuyệt vọng mà có được hạnh phúc thì càng thêm hạnh phúc.
Thậm chí Lâm Thiển từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Dù sao ba mẹ Cô cũng không ưng ý cố, dù sao Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ cũng có quan hệ mờ ám, có muốn chối bỏ cũng không được.
Thật không thể ngờ, Cố Thành Kiêu lại cầu hôn cô.
Anh kiêu hãnh như vậy, lạnh lùng cao quý, mạnh mẽ quả quyết, không khác gì một vị thần Hy Lạp cổ đại, đủ quyền thế rung chuyển cả quốc gia.
Thế nhưng, anh giống như bao người chồng bình thường khác, dẫn cô đi dạo siêu thị, nấu cơm cho cô ăn, còn quỳ gối cầu hôn cố.
Cô có tài đức gì mà được anh đối xử như vậy?
Ôm Lâm Thiển không ngừng thút thít trong lòng, mắt Cố Thành Kiêu cũng cay cay. Anh vỗ vỗ đầu cố dỗ dành: “Đừng khóc, là vì anh muốn làm cho em vui, không ngờ lại khiến em phải khóc”
Lâm Thiển ngừng thút thít, lau lau nước mắt, duỗi thẳng cánh tay ra trước mặt ngắm thật kỹ chiếc nhẫn kim cương trên tay. Dưới ánh đèn, ánh sáng từ nhẫn kim cương giống như đang nhảy múa, càng ngắm càng thích.
“Anh chuẩn bị từ bao giờ?”
“Đã đặt từ trước khi đi công tác, hôm qua mới đi lấy”
“Vậy sao anh biết được cỡ ngón tay của em?”
“Ngốc, chuyện này quá đơn giản. Em ngủ say như in, anh lấy thước dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853345/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.