Chương trước
Chương sau
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ngấm ngầm trao đổi ánh mắt, cô hạ giọng khẽ nói nhỏ nhẹ, “Anh trẻ, anh xem, cứ ngoan cố thì sẽ có cùng kết cục giống bọn họ. Chi bằng anh đầu hàng đi có phải hơn không?”
“Anh trẻ, anh còn trẻ như vậy, trong nhà nhất định còn có người thân phải không? Anh nghĩ cho ba mẹ anh một chút, chắc hẳn bọn họ cũng mong được gặp anh phải không?”
“Anh trẻ, anh có con chưa? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ông còn chưa kết hôn!”
Hắc Gia há miệng phun vào mặt cô một mồm nước miếng lẫn máu, Lâm Thiển nhắm tịt mắt lại, cũng ước gì bịt luôn mũi.
“À, vậy anh lại càng phải hồi đầu thị ngạn, vào tù mấy năm rồi đi ra, làm lại một trang hảo hán”
“Tao còn có ngày ra tù sao?” Ánh mắt tuyệt vọng của Hắc Gia lóe lên tia hi vọng, chầm chậm quay sang nhìn Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu lựa tình thế để cứu Lâm Thiển, “Chỉ cần anh tình nguyện phối hợp với cảnh sát, thành khẩn khai báo, lập công chuộc tội, thì hoàn toàn có thể được hưởng khoan hồng”
Hắc Gia đã bốn mươi mốt tuổi, dáng người hơi tròn trịa, làn da ngăm đen, bao năm lăn lộn vào sinh ra tử nên trông già hơn tuổi. Nói hắn năm mươi cũng không quá đáng.
Nhưng giờ phút này, hắn lại khóc thút thít như đứa trẻ con.
Dao găm rơi xuống đất, Hắc Gia cũng ngồi thụp xuống. Gã đàn ông to lớn giơ hai tay lên ôm mặt khóc thảm thiết.
Lâm Thiển thở hắt ra một hơi dài, cảm giác như vừa thoát khỏi cửa tử. Thật may Thần Chết chưa chịu nhận cô.
“Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu lập tức ôm lấy cô, nỗi nhớ nhung mấy tháng qua cộng với sự căng thẳng lo sợ vừa rồi khiến cho giọng anh nghẹn ngào khàn đi.
Lâm Thiển không nhúc nhích, rõ ràng rất nhớ rất nhớ anh, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tình cảm dan díu không minh bạch của anh với Trịnh Tử Kỳ thì trong lòng bỗng khựng lại.
Cố Thành Kiêu cảm thấy cô là lạ nhưng cũng chỉ cho rằng cô đang hoảng sợ. Đối mặt với những chuyện như thế này sao có thể không sợ?
Anh ghì chặt đầu của cô, ôn nhu trấn an, “Không sao, đừng sợ nữa, có anh ở đây rồi”
Lâm Thiển cụp mắt xuống, lạnh lùng nói, “Đừng ôm, người em thối lắm, em muốn tắm trước, khó chịu chết đi được”
“Được”
Máy bay trực thăng đảo lượn trên không, một vài binh lính tuột dây thừng leo xuống, các chiến sĩ trên ca nô cũng lần lượt lên thuyền. Hành động lần này bắt sống được Sa Khôn, thuyết phục được Hắc Gia làm nhân chứng chỉ điểm, có thể nói Đội đặc nhiệm Dã Lang đã giành được thắng lợi lớn.
Trên boong thuyền các đồng đội nhanh chóng cấp cứu cho Trịnh Tử Kỳ.
Vai Trịnh Tử Kỳ bị trúng hai nhát dao, may mắn không đâm trúng động mạch chủ.
Những kẻ tội phạm bị thương hay không bị thương đều bị dẫn xuống boong tàu. Sa Khôn bị thương cả hai chân hai tay, nằm trên boong tàu gào khóc kêu đau chửi rủa lớn tiếng nhất.
“Cố Thành Kiêu, mày quả thật quá nham hiểm. Tên súc sinh mày, tao có chết thành quỷ cũng không tha cho mày!”
“Cố Thành Kiêu, thằng khốn kiếp, mày dám lừa tao, mày không giết chết tao thì chờ có ngày tao giết chết mày!” “Mẹ kiếp, Cố Thành Kiêu, tạo hận cả họ nhà mày!”
Ngụy Nam tính tình nóng nảy, nghe thấy Sa Khôn nằm đó la lối quát mắng bèn cầm khẩu súng trường lên, thúc ngay một cái vào mặt hắn làm hắn văng cả răng cửa ra ngoài.
“Chờ mày làm quỷ thì oan hồn những người bị mày làm hại cũng sẽ tính sổ với mày. Chờ bọn mày thanh toán nhau xong thì đến tìm lão Đại của tao cũng không muộn”
“Mày... mày..” “Biết điều thì nằm yên cho tao, nếu không tạo sẽ lại đập gãy cái răng nữa.”
Ngụy Nam là đàn ông Đông Bắc điển hình, cao lớn khôi ngô, chân dài vai rộng, ăn to nói lớn. Bị anh cảnh cáo, Sa Khôn quả thật không gào thét nữa, an phận nằm im.
Tống Cảnh Du mang theo một tiểu đội lục soát phòng khách trên chiếc du thuyền xong chạy ra báo cáo: “Bên trong đều là lính đánh thuê, xem ra Chú Tư đã không còn ai nên mới phải vung tiền mướn người thế này.”
Cao Kỳ Khâm bất mãn, “Con hổ ly này quá giảo hoạt, đến cả con trai mình cũng không màng”
Trịnh Tử Tuấn: “Loại người không có nhân tính này giăng bẫy ra để lừa chúng ta. Con của hắn ta chẳng qua chỉ là mồi nhử mà thôi.”
Tổng Cảnh Du: “Lão Đại đâu rồi?”
Ngụy Nam: “Mới vừa rồi còn ở đây mà, người đâu mất rồi?”
Trịnh Tử Tuấn hừ một tiếng, chỉ chỉ lên trên, mọi người chợt hiểu ra, câm nín đi làm việc.
Máy bay trực thăng tức tốc mang Trịnh Tử Kỳ đi cấp cứu, còn chiếc du thuyền và tàu chở hàng mở hết mã lực quay về bờ. Hiện tại ngồi trên du thuyền ngắm cảnh thì không có gì bằng.
Biển cả mênh mông tĩnh lặng như miền đất thần tiên, bao la hùng vĩ chứng tỏ cho con người thấy sức mạnh thật sự của thiên nhiên.
Lần đầu tiên Lâm Thiển đứng giữa trời biển bao la, trước cảnh đẹp tráng lệ như vậy cũng cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm đi.
Cố Thành Viêu tháo mô mặt da người xuống, khôi phục diện mạo của mình. Lâm Thiển chỉ liếc qua lúc anh tháo mặt nạ, tuyệt đối không nhìn thẳng vào mặt anh lần nào.
“Ngẩng đầu lên, anh bằng lại vết thương cho em”
Lâm Thiển nhắm mắt lại ngoan ngoãn nghiêng đầu.
Cố Thành Kiêu dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cổ cổ. Vết thương dài chừng 5cm rất gần yết hầu, không sâu nhưng chắc chắn rất đau.
“Cố nhịn một chút, thuốc này hơi xót” Anh khẽ nói, còn thổi nhẹ vào vết thương.
Xử lý xong vết thương ở cổ, Cố Thành Kiêu lại giúp cô băng bó vết thương ở cổ tay và mắt cá chân do dây thừng siết vào.
Lâm Thiển có chút buồn bực nói: “Em thấy vết thương trên người anh còn nặng hơn vết thương của em, anh tự đi bằng vết thương cho mình đi”
Trong lúc chiến đấu với bọn lính đánh thuế, anh không tránh được bị dính đòn. Quả đấm của bọn chúng có thể đánh chết cả người sống, Cố Thành Kiêu lợi hại cỡ nào cũng là con người, bị đánh sưng lên một cục.
Hơn nữa da anh lúc này không như bình thường, nên nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn vết thương của Lâm Thiển.
Bởi vì phải luôn mang mô mặt da người, cho nên da mặt của Cố Thành Kiêu trắng hơn nhiều so với da ở cổ và tai. Thậm chí anh còn trắng hơn cả lúc trước.
Mặt anh có chút đỏ lên vì kích ứng nhưng nhìn tổng thể thì lại rất vừa mắt. Làn da trơn nhẵn, nét mặt góc cạnh tuấn tú, lại còn tỏa ra khí chất quý tộc trời sinh, thật giống với hình tượng Tiểu vương mười tám tuổi.
Lâm Thiển bất cẩn nhìn đến mê mẩn, suýt nữa đã tha thứ cho anh rồi.
Nhưng cô cũng là người có lập trường, sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc được?!
Nhất định không!
Cố Thành Kiêu ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy thuốc sát trùng lau cổ tay cô, vừa lau vừa nói: “Anh không sao, bị thương là khó tránh khỏi, nhưng em bị thương thì anh sẽ rất đau lòng”
Lâm Thiến cố cưỡng lại lời nói ân cần khiến cô bị dao động, không vui nói, “Em cũng bị thương suốt, đánh nhau thì bị thương thôi, có phải tuyệt chứng hay chết đâu mà lo”
Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô nhưng cô vẫn trốn tránh, “Nhìn anh!” Anh ra lệnh, “Em có chuyện”
“Anh mới có chuyện” Lâm Thiển rút tay ra quay người đi, kiên quyết xoay lưng lại với anh.
Cố Thành Kiêu sửng sốt, giờ mới hiểu ra, không phải chỉ đơn giản là cô bị dọa thất kinh hồn vía.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.