Cuối cùng Lâm Thiển về tới Thành Để.
Cô háo hức lên xe Trịnh Tử Kỳ, cả đường đi Trịnh Tử Kỳ giống như đang tẩy não, kể chuyện tình yêu không đến được với nhau giữa cô ta và Cố Thành Kiêu để dạy dỗ cô, làm cô cảm thấy lỗ tại và tâm hồn như bị giày xéo.
Cuối cùng, cô xuống xe Trịnh Tử Kỳ như trốn chạy.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân?” Tiểu Linh thấy Lâm Thiển vừa về nhà, sắc mặt tái mét, thất hồn lạc phách, chạy theo hỏi, “Thiếu phu nhân, cô sao thế?”
Lâm Thiển ngu ngơ quay lại đáp, “Không sao, đến giờ cơm đừng gọi tôi, tôi không đói”
Phòng ở lầu hai, Lâm Thiển bó gối ngồi bên cửa sổ, không làm gì cả, chỉ ngồi thừ ở đó, giữ nguyên tư thế này 3, 4 tiếng đồng hồ.
Cô không nghĩ gì khác, cả kỳ nghỉ đông chỉ nghĩ đến Cố Thành Kiêu, nghĩ quá nhiều, giờ phút này cô không muốn nghĩ nữa.
Từ lúc nhỏ, cô đã biết mình là đứa bị bỏ rơi, không ai dạy yêu thương, không có được tình yêu cũng sẽ không yêu ai. Là Cố Thành Kiêu đã không màng tất cả mà yêu cô cưng chiều cô.
Nhưng, đàn ông dù sao cũng là đàn ông, dù trong lòng yêu một người thì cũng không cản được anh ta làm tình với người khác. Đây là bản năng của đàn ông, là bản tính của tất cả động vật giống đực.
Nếu Cố Thành Kiêu không dám đối mặt với cô vì đã xảy ra quan hệ với Trịnh Tử Kỳ, không dám thừa nhận đã phản bội cô vì sợ tổn thương cố, thế thì ít ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853324/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.