“Thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh dông dài như ông già vậy, quản cái này cái nọ, còn trẻ mà lấy đầu ra nhiều quy tắc thế. Anh không ở nhà, em muốn làm gì thì làm, tự do biết mấy
Cố Thành Kiêu nhéo cổ thật mạnh, “Em đúng là đồ vô tâm”
“Ui, đau!” Lâm Thiển bắt lấy tay anh giữ lại, “Em còn chưa hỏi anh đấy, làm gì mà tìm lính đặc công nữ để theo dõi em. Cứ nghĩ tới chuyện em móc cứt mũi cũng bị anh nhìn thấy, tưởng em không cần mặt mũi à?”
Cố Thành Kiêu kim cổ tay cô lại, tiếp tục nhéo cô, còn nhéo mạnh hơn.
Lâm Thiển đau đến nhe răng, cắn vào cằm anh, kháng nghị: “Da thịt em mịn màng mềm mại bị anh nhéo đau lắm biết không, dịu dàng chút được không?”
Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Lâm Thiển vẫn chờ anh đánh trả, không ngờ anh lại sớm lại trận, cô nói khẽ, “Em đùa với anh mà, sao vậy?”
“Anh biết. Thiển Thiển, lần này anh thật sự phải rời khỏi đây một thời gian, không thể ăn Tết cùng em rồi”
Chẳng hiểu sao lòng thương cảm đột nhiên dâng lên như thủy triều, cuốn sạch hết tâm tư rạo rực của cô, “Thật à?”
Lâm Thiển bỗng ôm chặt lấy anh, khó chịu trong lòng.
Bầu không khí yên tĩnh gần như đọng lại, dù trong bóng tối Cố Thành Kiêu cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ bĩu môi khóc thút thít của cô. Anh ôm cổ, nhẹ giọng thì thầm an ủi, “Em hãy ngoan ngoãn ở nhà tu thân dưỡng tính chờ anh về. Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853298/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.