Ngày đó, bầu trời sương mù mịt bỗng có tuyết rơi. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Tuyết rơi lặng lẽ không một tiếng động đúng vào buổi tối. Sáng sớm Lâm Thiển vừa tỉnh giấc, mở mắt đang mơ mơ màng màng, sắc vàng óng ánh bên ngoài cửa sổ đột nhiên không còn, cổ dụi mắt nhìn rõ, “Ể, tuyết rơi rồi!”
Bầu trời trắng xóa, gần như không có ranh giới.
Cố Thành Kiêu đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy âm thanh thì quay lại hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Lâm Thiển xốc chăn ra, không thèm mang giày đã chạy xuống giường, chân trần “lạch bạch” chạy chậm đến bên cửa sổ, “Oa, tuyết rơi dày quá! Nhưng sương mù lại càng nặng hơn”
Có ngạc nhiên vui mừng lại có chút nuối tiếc. Cô bám vào tấm kính, nhìn si mê cảnh vật ngoài cửa sổ. Cô nhớ ngày mẹ đi cũng là trận tuyết đầu tiên của năm. Năm đó, mùa đông lạnh lẽo, tuyết trắng xóa xuyên cả bầu trời. Sau này, mỗi trận tuyết đầu mùa cô đều nhớ đến hình ảnh đó.
Nhưng, cô đã không còn nhớ nổi gương mặt của mẹ.
Năm đó cô 5 tuổi.
Mẹ rời khỏi cô suốt 15 năm rồi.
Cố Thành Kiêu thấy vậy, vội bước trở lại, chẳng nói chẳng rằng ôm cô về giường, “Cẩn thận coi chừng cảm lạnh” Anh cầm chân có, đau lòng mắng vài câu, “Xem em kìa, chân lạnh cả rồi, sao lại đi chân trần thế hả? Em càn quấy quá”
Sau khi quan hệ của hai người trở nên thân mật, Cố Thành Kiêu càng ngày càng quản cô chặt hơn. Từ đầu đến chân, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853278/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.