Ở được hai ngày, xét thấy tình trạng hồi phục của Lâm Thiển tương đối tốt, bác sĩ liền phê chuẩn cho cô xuất viện.
“Cố phu nhân, sau khi về nhà nếu thấy các triệu chứng như chóng mặt, buồn nôn hay tức ngực thì cô phải đến bệnh viện ngay. Trong vòng một tháng không được vận động mạnh, cố gắng vận động ít thôi. Tuy là chấn động não nhẹ không để lại di chứng nhưng cần phải chú ý
“Vâng, cảm ơn bác sĩ
Ra viện, Lâm Thiển như chim non được thả về rừng, vui không tả nổi.
Bởi vì sau gáy bị cạo mất một mảng tóc nên có đội một chiếc mũ che tai màu trắng gạo, trên đỉnh đầu là quả cầu lông, hai đội tại to nhấp nháy, tạo hình hết sức đáng yêu.
“Cố Thành Kiêu, anh chọn mũ này đấy à?”
“Ừ, đẹp không?”
“... Ảt hết cả khí chất của bà đây, đẹp cái con khỉ ấy!”
Cố Thành Kiêu đanh mặt, “Lặp lại từ “bà đây xem nào?”
“Em... em...” Lâm Thiển vỗ ngực sửa lời, “Em đường đường là chị đại cao ngạo lạnh lùng, đột nhiên anh bắt em phải đội chiếc mũ đáng yêu như thế này, em còn lạnh lùng cao ngạo thế nào được?”
Cố Thành Kiêu vừa lái xe vừa ném lại một cầu, “Muốn làm chị đại thì tóc phải đủ dài trước đã.”
Im lặng chưa được ba phút, Lâm Thiển bỗng nảy ra ý định, hỏi: “Cố Thành Kiêu, em có thể đi gặp mấy tên hèn kia không? Dám trói bà đây... khụ khụ... em lại, em không thể không quất cho chúng mấy roi”
Cố Thành Kiêu lái xe, thoáng lườm mắt sang có một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853274/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.