Lâm Thiển chưa bao giờ cảm thấy cô đơn bàng hoàng như lúc này, bên cạnh không có bạn bè, không có người thân, không có ai để giãi bày, trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng.
Tàu điện ngầm hết dừng lại chạy, cô nhìn tấm biển lộ trình quen thuộc, sắp về tới nhà họ Lâm rồi.
Nhẩm tính thời gian, gần ba tháng cổ chưa về nhà họ Lâm. Ban đầu có thể độc nói suốt đời sẽ không qua lại với họ nữa, nhưng nơi có thể sống hai mươi năm, một câu thề độc không thể chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ ấy.
Bác trai bác gái đối với cô không tốt, chị họ đối với cô cũng rất lạnh nhạt, chỉ có ông bà nội và Lâm Du là đối tốt với cô.
Bà nội qua đời, ông nội vẫn còn, Lâm Du nói ông lại nhắc tới cô. Còn Lâm Du chết tiệt kia, lúc này không biết đang vui vẻ chốn nào.
Hay là, mình đi thăm ông nội?
Nghĩ vậy, Lâm Thiển không kìm được gọi điện cho Lâm Du.
“Em nói tuyệt giao với chị cơ mà? Còn gọi điện cho chị làm gì?” Điện thoại vừa kết nối, Lâm Du đã hung hăng phách lối chất vấn, “Bản tiểu thư đây đang rất bận, có gì nói mau.”
Vẫn là giọng nói quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc, Lâm Thiển thoáng xúc động, “Tiện thiếp đang ở nhà sao? Bổn cung sẽ di giá đến thăm khanh”
“Hả?... Em về bây giờ à?”
“Ừ, em đang đi tàu đến, tới thăm ông một lát”
Giọng Lâm Du không che giấu niềm vui, “Vậy chị sẽ ra trạm điện ngầm đón em”
“Hì hì, tiện thiếp thật hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853267/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.