Cố Thành Kiêu vừa cài cúc áo vừa lao xuống nhà, chỉ kịp chào quản gia Niên một câu rồi xông ra ngoài.
Người làm trong nhà đã không còn lạ với tình huống như thế này. Đừng nói giờ này, nếu như có nhiệm vụ khẩn cấp lúc nửa đêm thì thiếu gia cũng sẽ làm gương cho binh sĩ như vậy.
Nhưng mọi người đều biết giờ vẫn là tuần trăng mật của thiếu gia và thiếu phu nhân. Dẫu sao cũng là tiểu biệt thắng tân hôn, thiếu gia xuống nhà mà khuy áo vẫn chưa cài, vậy hiện giờ thiếu phu nhân trên lầu...
Lâm Thiển quả thật rất khó chịu, từ bàn chân đến đỉnh đầu, từ cơ thể đến đáy lòng, nơi nơi đều rạo rực, rất ấm ức với Cố Thành Kiêu.
Cởi hết đồ người ta ra, hôn cũng hôn sạch, sờ cũng sờ hết, thế mà lại bỏ đi.
Chơi kiểu này được sao?
Có phải đàn ông không vậy?
Khiêu khích bà đấy đến bốc lửa rồi lại bỏ chạy, bà đây chỉ biết câm nín, phục anh luôn!
Buồn bực suốt một đêm, ngày hôm sau Lâm Thiển vẫn xìu xìu ểnh ểnh, vào lớp học mà chẳng có tinh thần, một tay chống cổ, hai mắt mông lung.
Chúc Phạm Phạm huơ huơ tay trước mặt cô, “Cậu Thiển, hôm nay sao thế? Cái bộ dạng này là dục vọng chưa được thỏa mãn đúng không?”
Lâm Thiển liếc cô nàng, ỉu xìu đáp, “Ừ, cậu biết nhiều quá đấy, cẩn thận vạ miệng”
“Cậu Thiển, khai thật đi, gần đây cậu yêu rồi phải không?”
Có lúc cô thật ngưỡng mộ cặp mắt tinh tường của Phạm Phạm, đoán chơi mà rất chuẩn.
“Trước kia cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853249/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.