Lại học B, lớp Tài chính đang học môn Toán cao cấp. Lâm Thiển ngồi bàn trên, chăm chú nhìn bảng đen,
mắt dõi theo thầy giáo, tay cầm bút thỉnh thoảng ngoáy vài chữ, làm như nghe hiểu bài.
“Tính ra hết chưa?” Thầy Cao nhìn xuống, “Lâm Thiên, đáp án là bao nhiêu?”
Lâm Thiển không nghe thấy, vẫn ngây người ngồi im.
Bên dưới vang lên tiếng cười của bạn học, thẩy Cao gọi to hơn, “Lâm Thiển, Lâm Thiển!”
“Dạ!” Lâm Thiển cuống quýt đứng lên.
“Đáp số là bao nhiêu?”
Lâm Thiển cúi đầu nhìn xuống vở chép bài chi chít chữ “Ngốc xít”, không cách nào đành phải liếc mắt sang bên cạnh. Sở Mặc Phong đáng chết lại không cho cô nhìn.
Thầy Cao đẩy gọng kính trên mũi, nghiêm mặt nói: “Không được nhìn láo liên, nhìn đáp án của mình đi”
Lâm Thiển ngẩng đầu dõng dạc nói: “Thưa thầy Cao, em không biết!”
“Không biết? Vừa rồi thầy giảng kĩ như vậy, em không nghe sao?”
“Nghe không hiểu”
“Nghe không hiểu? Khó đến thế à? Đều là những kiến thức cơ bản nhất, thấy cũng giảng nhiều lần rồi.”
Lâm Thiển trừng mắt với thầy Cao: “Em chỉ biết là thầy sắp nghỉ việc thôi.”
Cả lớp cười rộ lên.
Thầy Cao không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm, “Lâm Thiển, học hành thế này thì làm sao thi đủ điểm? Mấy ngày nữa là thi rồi, em còn mơ mộng?”.
Lâm Thiển bỗng dưng chừng chân trái, nhón nhón chân phải, thọc tay vào túi, “Thái độ của em như thế đấy, em ngủ suốt ngày cũng không đến lượt thấy quản!”
Dù nói chuyện xấc xược nhưng bộ dạng của cô lại rất thanh tú, so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853214/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.