“Sao hôm nay em lại rảnh rỗi tới đây vậy? Chị nghe cô út nói công ty của em bận nhiều việc lắm mà.” Ít nhiều gì Diệp Thủy Tiên cũng đề phòng Lâm Thiển, nói chuyện rất dè chừng.
“Trong công ty còn có người khác, em muốn lười cũng được. Còn chị, trong người sao rồi?” Lâm Thiển ngồi xuống ghế sofa đối diện cô ta, mặt đối mặt nhìn cô ta.
Diệp Thủy Tiên vén tóc mai bên tai, nói: “Chị đã ổn rồi, cảm ơn em đã quan tâm.”
“Thế còn tâm trạng thì sao?”
Diệp Thủy Tiên mím môi không nói, chỉ bày trái cây và điểm tâm trên bàn trà, cùng với những cây bonsai đang hé nở ngoài ban công. Tất cả những gì bên cạnh cho thấy bây giờ cô ta đang sống rất tốt.
Lâm Thiển gật đầu, “Xem ra bà ngoại kiên trì là đúng, sống ở nhà vẫn tốt hơn, có người làm bạn thì chị sẽ không suy nghĩ bậy bạ.”
Diệp Thủy Tiên là người rất mẫn cảm, tính cảnh giác rất cao, cũng rất biết giả vờ. Lâm Thiển thăm dò cô ta một cách rõ ràng nên cô ta rất bình thản, không vui cũng không buồn.
Thấy cô ta không có phản ứng gì, Lâm Thiển hỏi thẳng: “Gần đây chị có nghe những tin đồn liên quan đến anh em không?”
“Tin đồn gì?”
“Thật sự không nghe à? Còn nhắc tới chị nữa đấy.”
“Hả?” Diệp Thủy Tiên cười khẽ, “Sau khi xuất viện là chị về nhà luôn, vẫn chưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971687/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.