Phó Bạch Tuyết chìm đắm trong lời yêu thương ngọt ngào. Lời hứa của Hà Cảnh Hành còn ấm hơn túi hạt dẻ ngào đường nóng hổi này nữa.
“Anh biết ba em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng và yên tâm về anh. Anh có thể hiểu được điều đó. Nếu anh có con gái, mai này con bé muốn lập gia đình, anh cũng sẽ thử thách cậu trai kia thật nhiều. Em cho anh cơ hội để thể hiện thì anh mới có thể nhanh chóng vượt qua thử thách của ba em, nhưng những việc bây giờ anh làm không phải làm cho em và ba mẹ em xem, mà anh thật lòng muốn đối xử tốt với em. Tất cả những gì mà anh có được bây giờ đều rất khó khăn. Anh trân trọng mỗi ngày mà anh có được lúc này hơn bất kì ai khác.”
Phó Bạch Tuyết cười lém lỉnh với Hà Cảnh Hành, “Được rồi, nghe anh sắp xếp hết. Em sẽ không lo gì cả, chỉ hưởng thụ thôi.”
Hà Cảnh Hành gật đầu mỉm cười. Anh quay sang hôn nhẹ lên môi Phó Bạch Tuyết rồi cưng chiều xoa đầu cô, “Ngoan lắm.”
Tim Phó Bạch Tuyết đập thình thịch, chìm đắm trong ngọt ngào ngất ngây.
Hà Cảnh Hành lái xe chạy thẳng về chung cư. Bây giờ là ban ngày, Phó Bạch Tuyết cần ngủ bù, trường học không phải lựa chọn tốt nhất.
Tất cả đều diễn biến theo chiều hướng tốt, tận đến khi khoa Cấp cứu gửi tin Diệp Thủy Tiên tự sát đến.
Hôm đó, Hà Cảnh Hành đang làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971671/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.