Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười. Anh bế con gái, nhìn con gái với ánh mắt đầy cưng chiều.
Anh nói: “Nam Nam của chúng ta đâu phải đồ ngốc đâu, rõ ràng là cô bé thông minh mà. Nào, ba bế con đi làm vòng hoa nhé.”
Nghe sắp làm vòng hoa, Nam Nam lập tức dời sự chú ý, vỗ tay hoan hô, “Hay quá, lần trước anh hai làm cho con cái vòng hoa đẹp lắm. Ba, con muốn ba làm cho con cái vòng hoa giống cái lần trước anh hai làm cho con.”
“À, anh hai làm vòng hoa kiểu gì?”
Bắc Bắc rất kích động, nhào vào ba rồi chạy tới bồn hoa phía trước, “Không nói cho ba biết, chỉ có con biết làm thôi.”
Cố Thành Kiêu bỏ Nam Nam xuống, Nam Nam ra sức chạy theo anh hai, “Anh hai, chờ em với, chờ em với…”
Cố Thành Kiêu đứng yên như trời trồng, như thể đã mất đi vai trò làm trọng tài phân xử.
Lâm Thiển đứng bên cạnh anh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nãy giờ, cười anh: “Chuyện của trẻ con, người lớn chúng ta thật sự không cần tham gia, để chúng tự giải quyết đi, kệ chúng. Nào, qua giúp em một tay với.”
Cố Thành Kiêu xắn tay áo lên, đi qua với Lâm Thiển. Hôm nay Thành Để tụ họp, chắc chắn không thể thiếu đồ nướng. Họ tự chuẩn bị các loại xiên nướng sạch sẽ và vệ sinh trong nhà bếp.
“Hôm nay không có ai trong bếp sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971667/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.