Chương trước
Chương sau
Chu Mạn Ngọc nhìn quý phu nhân bên cạnh Lâm Du, trông cách ăn mặc không phú cũng quý. Nếu đã có bạn cao quý bên cạnh, vậy sẽ càng dễ nói chuyện. Bà ta rất hiểu Lâm Du, vừa tự tôn lại vừa sĩ diện, chắc chắn sẽ không vạch mặt bà ta trước mặt bạn bè.



“Tình hình của ba mày sao rồi?”



Lâm Du biết bà ta chắc chắn không có ý tốt, căn bản sẽ không thật lòng quan tâm Lâm Bồi. Cô cũng lười phí lời với bà ta, “Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng mục đích của bà ra đi.”



Bị cãi lại, Chu Mạn Ngọc không nhịn được, nhưng vì mục đích riêng của mình, bà ta nhịn rồi liếc nhìn người bạn bên cạnh Lâm Du, nói: “Đưa bạn của mày đến bệnh viện là tới thăm ba mày hay vì nguyên nhân nào khác?”



Lâm Du không muốn tốn thời gian với bà ta, “Bà không nói thì tôi đi đây.”



Dứt lời, Lâm Du kéo Diệp Hoan lách qua Chu Mạn Ngọc.



Chu Mạn Ngọc thấy bọn họ muốn đi thì kéo tay Lâm Du, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong. Bà ta nói thẳng vào vấn đề: “Trả tiền của Tiêu Tiêu lại cho tao, nếu mày không trả, tao sẽ bám theo mày đến cùng!”



“Bà điên rồi hả?”



“Ừ, tao điên rồi đấy, tao bị chúng mày ép điên đấy. Tiêu Tiêu mất rồi, tao là người duy nhất thừa kế tài sản của nó. Mày và Lâm Thiển dụ dỗ nó lập di chúc trong lúc nó hấp hối, vì vậy di chúc đó không có hiệu lực, con gái tao sẽ không hồ đồ quyên tiền cho người ngoài.”



Lâm Du cười khẩy, càng ngày càng khinh bỉ người đàn bà độc ác trước mặt, “Có vấn đề gì với di chúc của chị Lâm Tiêu thì bà nên đến chỗ công chứng mà hỏi, hoặc là tìm luật sư cũng được. Nếu có ý kiến gì, bà có thể đi kiện.”



“Không được đi!” Chu Mạn Ngọc ngăn cô lại, bây giờ muốn gặp Lâm Du còn khó hơn lên trời. Bà ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, “Được lắm, chuyện của Tiêu Tiêu còn có Lâm Thiển tham gia, sau lưng Lâm Thiển còn có Cố Thành Kiêu, đó là nhà họ Cố, tao không đối đầu được, tao chịu thua. Nhưng mày họ Lâm, tao là mẹ mày, chị mày qua đời, chẳng lẽ mày không nên gánh vách nghĩa vụ phụng dưỡng sao?”



Lâm Du cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao lại có người mặt dày đến mức này, “Chuyện tới nước này, bà tưởng tôi còn nhận bà là mẹ sao?”



“Mày có nhận hay không không quan trọng, tao vẫn là mẹ mày trên danh nghĩa, mày dựa vào nhà họ Cố, chẳng lẽ không sợ vì chuyện bê bối của mày mà khiến nhà họ Cố hổ thẹn sao?”



“Đồ chó má!” Lâm Du tức đến mức chửi thề, vung tay lên định tát Chu Mạn Ngọc.



Nhưng Chu Mạn Ngọc nắm chặt lấy tay Lâm Du, giọng điệu càng lúc càng hung dữ, “Để bạn của mày phân xử đi, con dâu nhà họ Cố bỏ mặc ba nằm liệt ở bệnh viện, đã vậy còn không chịu phụng dưỡng mẹ, mày cảm thấy người ngoài sẽ đánh giá mày thế nào, sẽ đánh giá nhà họ Cố thế nào?”



Chu Mạn Ngọc thật sự là mang tâm thái ngọc đá cùng vỡ tới đây, nếu đã sớm vạch mặt thì bà ta không thèm nhẹ nhàng nữa, dù sao bà ta cũng là người như thế, nếu Lâm Du không hài lòng về bà ta, bà ta đã vò mẻ không sợ nứt, bây giờ bà ta đã không còn gì cả, chân trần không sợ mang giày.



Bà ta rất hiểu Lâm Du, ngoài sự tự tôn và sĩ diện, cô còn rất nhát gan và sợ phiền phức, cũng rất mềm lòng.



Bà ta dám chắc, chỉ cần ảnh hưởng đến nhà họ Cố và Cố Đông Quân là Lâm Du sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của bà ta để bịt miệng bà ta.



“Còn Cố Đông Quân nữa, nghe nói nó sắp thăng chức, lúc này nếu chuyện vợ nó ngược đãi ba mẹ bị lộ ra, mày nói xem có ảnh hưởng đến tiền đồ của nó không?”



Lúc này, không đợi Lâm Du phản ứng, Diệp Hoan chợt tiến lên, một tay nắm lấy tay Lâm Du, tay kia nắm lấy cổ tay Chu Mạn Ngọc.



“Á… Bà…” Chu Mạn Ngọc bị đau, chỗ cổ tay truyền đến cơn đau dữ dội như bị nứt xương, bà ta đành phải buông Lâm Du ra, “Bà… bà làm gì thế?!” Bà ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn.



Diệp Hoan lập tức hất mạnh hất tay Chu Mạn Ngọc ra như chạm phải thứ gì đó hôi thối dơ bẩn. Bà kéo Lâm Du ra sau lưng mình, sau đó đứng cản trước mặt người đàn bà đanh đá Chu Mạn Ngọc.



Chu Mạn Ngọc bắt đầu nhìn chăm chú, người phụ nữ trước mặt này quả thật trông hơi quen, nhưng là ai thì bà ta chưa nhớ ra.



Diệp Hoan phô bày toàn bộ khí thế, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, “Đầu tiên, tài sản của Lâm Tiêu đã giải quyết hoàn tất, Lâm Du và Lâm Thiển không nhận được đồng nào cả. Bà tìm chúng nó cũng vô nghĩa. Tiếp theo, trước đây là bà bỏ rơi Lâm Tiêu và Lâm Bồi, là Lâm Du tiếp nhận Lâm Bồi, Lâm Bồi mới được tiếp tục điều trị, Lâm Tiêu cũng được chết yên lành. Nếu làm lớn chuyện, bà cảm thấy người đời sẽ chỉ trích Lâm Du hay là chỉ trích bà? Cuối cùng, nhà họ Lâm các người đã sớm công khai cắt đứt quan hệ với Lâm Du, sao bà lại bảo phải phụng dưỡng bà?”



Giờ phút này, Lâm Du đột nhiên cảm thấy sau lưng có một sức mạnh to lớn bảo vệ cô, che mưa che nắng cho cô, ngăn cản tất cả nguy hiểm cho cô.



Chu Mạn Ngọc ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn người phụ nữ quen mắt trước mặt, tướng mạo này, giọng nói này… Không không không, không thể nào, tuổi tác không đúng.



“Bà… bà là ai?”



Diệp Hoan nhếch môi cười nhẹ, “Chu Mạn Ngọc, bà đã quên, nhưng tôi thì mãi mãi cũng không quên được hình ảnh bà bế con gái đến nhà ép tôi xéo đi.”



Ầm! Chu Mạn Ngọc như bị tia sét một trăm nghìn volt đánh trúng, trong lòng run rẩy, hồi lâu sau không thể bình tĩnh lại được, “Không thể nào, không thể nào, rốt cuộc bà là ai?” Bà ta giận dữ quát.



Năm đó, Diệp Hoan vì quá shock và đau khổ mà đầu óc trống rỗng, đến mức để mặc Chu Mạn Ngọc làm nhục cũng không đáp trả. Trong những ngày tháng sau này, càng nghĩ bà càng giận, càng nghĩ càng uất ức, chỉ có thể nhờ vào năm tháng dài đằng đẵng từ từ tiêu hóa nó.



Bây giờ, bà đã điều tra được tất cả sự thật Chu Mạn Ngọc làm nhục Lâm Du, bây giờ Chu Mạn Ngọc lại còn sỉ nhục con gái bà một lần nữa ngay trước mặt bà, cơn giận này bà tuyệt đối không thể nhịn.



“Tôi là ai à? Ha, trí nhớ của bà quả nhiên không tốt…” Diệp Hoan tiến đến, càng đến gần bà ta hơn, “Bà nghe cho kĩ đây, tôi chính là mẹ ruột của Tiểu Du - Diệp Hoan.”



Diệp Hoan? Không thể nào, không thể nào! Chu Mạn Ngọc lẩm bẩm trong miệng, vừa lắc đầu vừa lùi lại, “Bà nói dối, không thể nào! Lâm Du, mày tìm cái bà giả thần giả quỷ này ở đâu?”



Lâm Du nắm tay Diệp Hoan, thân mật nói: “Bà ấy là mẹ của tôi.”



Chu Mạn Ngọc không thể tin nổi mà nhìn Diệp Hoan. Đúng rồi, bà ta là Diệp Hoan, nhưng sao bà ta không thay đổi chút nào vậy? Đứng chung với Lâm Du cứ như hai chị em, không thể nào, không thể nào! Diệp Hoan và Lâm Bồi bằng tuổi, còn lớn tuổi hơn bà ta, sao có thể trẻ hơn bà ta chứ? Không không không, nhất định là bọn họ đang nói láo!







Diệp Hoan ra đòn sát thủ, nói: “Chu Mạn Ngọc, ở đây có camera, biết điều thì cút mau, không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức! Chỉ bằng vào lời nói vừa rồi của bà, tôi chắc chắn sẽ kiện bà tội uy hiếp, kiện cho đến khi bà ngồi tù mới thôi.”



Hai chữ “ngồi tù” là hai chữ sỉ nhục nhất với Chu Mạn Ngọc. Đúng vậy, bà ta đã từng ngồi tù, bà ta không muốn lại vào đó lần nữa.



“Còn nữa, sau này nếu bà còn dám quấy rầy Tiểu Du hoặc bất cứ người nào trong nhà họ Cố, tôi sẽ không tha cho bà!”



Ánh mắt của Diệp Hoan khiến Chu Mạn Ngọc phát run, điều khiến bà ta không thể nào chấp nhận được là Diệp Hoan lớn tuổi hơn bà ta mà mặt mũi và dáng người lại hơn hẳn bà ta rất rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.