Chu Mạn Ngọc nhìn quý phu nhân bên cạnh Lâm Du, trông cách ăn mặc không phú cũng quý. Nếu đã có bạn cao quý bên cạnh, vậy sẽ càng dễ nói chuyện. Bà ta rất hiểu Lâm Du, vừa tự tôn lại vừa sĩ diện, chắc chắn sẽ không vạch mặt bà ta trước mặt bạn bè.
“Tình hình của ba mày sao rồi?”
Lâm Du biết bà ta chắc chắn không có ý tốt, căn bản sẽ không thật lòng quan tâm Lâm Bồi. Cô cũng lười phí lời với bà ta, “Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng mục đích của bà ra đi.”
Bị cãi lại, Chu Mạn Ngọc không nhịn được, nhưng vì mục đích riêng của mình, bà ta nhịn rồi liếc nhìn người bạn bên cạnh Lâm Du, nói: “Đưa bạn của mày đến bệnh viện là tới thăm ba mày hay vì nguyên nhân nào khác?”
Lâm Du không muốn tốn thời gian với bà ta, “Bà không nói thì tôi đi đây.”
Dứt lời, Lâm Du kéo Diệp Hoan lách qua Chu Mạn Ngọc.
Chu Mạn Ngọc thấy bọn họ muốn đi thì kéo tay Lâm Du, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong. Bà ta nói thẳng vào vấn đề: “Trả tiền của Tiêu Tiêu lại cho tao, nếu mày không trả, tao sẽ bám theo mày đến cùng!”
“Bà điên rồi hả?”
“Ừ, tao điên rồi đấy, tao bị chúng mày ép điên đấy. Tiêu Tiêu mất rồi, tao là người duy nhất thừa kế tài sản của nó. Mày và Lâm Thiển dụ dỗ nó lập di chúc trong lúc nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971663/chuong-1098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.