Cổ không biết gì về đá quý, càng không biết gì về kim cương, nhưng viên kim cương nạm trên chiếc nhẫn này còn to hơn viên kim cương trên tay mẹ cô, c3ũng sáng hơn nhiều.
Dưới đèn bàn, cô chậm rãi lắc lư chiếc nhẫn, kim cương màu đỏ hết sức lóa mắt.
Cô cẩn thận tháo chiếc nhẫn xuống, mặt trong còn khắc chữ “HP”, đây là chiếc nhẫn anh đặc biệt làm riêng cho cô.
Một nơi khác, nhà họ8 Hà.
Sắc mặt Hà Cảnh Hành nghiêm nghị, cau mày lại.
Chuyện này anh đã kiểm tra thực hư ba lần mới dám tin là thật, không thể nói là 5phản bội, chỉ có thể nói là trái tim anh đã hoàn toàn nguội lạnh.
Ông bà nội đã đi ngủ, chỉ có Hà Viễn chờ anh ở phòng khách.
“Ba, con về rồi.” “Đã xác nhận chưa?” “Rồi ạ, ba lần rồi, không sai.” Vẻ mặt của Hà Viễn cũng rất phức tạp.
Nghe anh nói xong, ông thở dài thật sâu, “Vậy bây giờ con định làm sao?” Hà cảnh Hành vô cùng kiềm chế, thấp giọng nói: “Giờ tối rồi, với lại ở nhà khó nói, sáng mai con sẽ đưa em ấy ra ngoài nói chuyện, để tránh quấy rầy ông bà nội.
Về phần ông bà nội, ba cố gắng nói chuyện với họ giúp con, nhất là bà nội, bà luôn rất thương em ấy, đừng để bà đau lòng quá.” Hà Viễn gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.” Nói xong việc nặng lại nói đến việc nhẹ, Hà Cảnh Hành hơi nhếch môi, cười nói với ba mình: “Vừa rồi con đến tìm Bạch Tuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971655/chuong-1092.html