Bà đã sớm quên đi tổn thương mà Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc gây ra cho bà, nỗi oán hận khiến bà hận đến tận xương đã sớm tiêu tan theo dòn3g chảy năm tháng, chỉ còn vẻn vẹn sự không cam lòng.
Diệp Hoan đến bệnh viện thăm Lâm Bồi, tình trạng của Lâm Bồi đã có chuyể5n biến tốt hơn so với trước đây, nhưng tiến độ hồi phục cực kì chậm, muốn bình phục lại như trước là chuyện không thể.
Nhiều 6năm không gặp, hai người bằng tuổi như người của hai thế hệ.
Lâm Bồi gầy gò và già nua, còn Diệp Hoan vẫn châu tròn ngọc sáng8.
“Ba, con báo với ba một tin, tin này là tin rất quan trọng với con.” Lâm Du sợ ông không nghe thấy bèn khom người lại gần, hỏi: “Ba có nghe thấy con nói không? Nghe thấy thì nắm chặt tay con nhé.” Lâm Bồi chẳng những nắm chặt tay con gái mà còn chớp mắt với cô.
Ông chỉ phản ứng chậm mà thôi chứ không phải không có phản ứng.
Lâm Du nói tiếp: “Trước đó con đã nói với ba là con muốn tìm người thân, sau đó đã giám định ra chúng ta là ba con ruột, ngoài ra con còn tìm được mẹ qua xét nghiệm DNA, ba còn nhớ không?” Lâm Bồi chớp mắt mấy cái.
Lâm Du phấn khích nói: “Con tìm được bà ấy rồi, tìm được rồi, bà ấy đang ở đây, bà ấy tới thăm ba đây!” Nghe xong, tròng mắt của Lâm Bồi hơi co lại, dùng hết sức chuyển động thật nhanh.
Ông cố gắng phóng to tầm nhìn, muốn nhìn xem Diệp Hoan ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971626/chuong-1078.html