Em họ của cô ta là một đứa ngu xuẩn không có đầu óc, cái gì cũng hỏi cô ta, cái gì cũng nghe theo sự sắp xếp cô ta.
Ngu xuẩn như3 vậy mà cũng biết lén ghi âm?! Đối mặt với những file ghi âm và ảnh gốc của tài liệu, Dương Liễu Nhi phải thẳng thắn nhận tội.
5Về phần ân oán giữa cô ta và Liêu Thuần Như, cô ta cũng khai báo rõ ràng.
Hóa ra, sau khi Liêu Thuần Như thua sạch hai căn nhà,6 cô ta lại đến tìm Dương Liễu Nhi, nhiều lần lấy chuyện này ra uy hiếp Dương Liễu Nhi, không ngừng bám riết như quỷ hút máu.
Th8ời hạn thi hành án của bạn trai và em trai Liêu Thuần Như cuối cùng cũng hết, nhưng cô ta lại không bỏ được thói xấu cờ bạc.
Cô5 ta đòi khoản tiền kếch xù mười triệu nhân dân tệ từ Dương Liễu Nhi, chỉ cần Dương Liễu Nhi đưa cho cô ta mười triệu nhân dân tệ thì cô ta sẽ ôm tiền qua nước ngoài, sẽ không tiếp tục làm phiền Dương Liễu Nhi nữa.
Sẽ không làm phiền nữa, câu này Liêu Thuần Như đã nói rất nhiều lần, nhưng sau mỗi lần như ý thì lại luôn có những lần tiếp theo.
Dương Liễu Nhi không tin cô ta nữa.
Với lại, Dương Liễu Nhi phát hiện Cố Thành Kiêu đang để mắt đến mình.
Cô còn dám tìm tới nhà tôi đòi tiền?” Dương Liễu Nhi lập tức đóng cửa phòng lại, sợ ba mẹ nghe được.
Liêu Thuần Như tự biết đuối lý, ỷ mình nắm được điểm yếu của Dương Liễu Nhi mà đòi tiền hết lần này tới lần khác.
Đây là tống tiền, là phạm pháp.
Cô ta biết, nhưng cô ta không còn cách nào khác, món nợ không ngừng tích lũy từ bài bạc đã làm cô ta không biết giải thích sao với bạn trai và em trai.
Dương Liễu Nhi là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta.
Cô ta biết nếu không dùng tay thì nhất định sự việc sẽ bại lộ.
Cho nên, cô ta không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm cho xong.
Thế là cô ta dứt khoát hốt gọn một mẻ.
Hai tháng trước, Liêu Thuần Như lại tới nhà Dương Liễu Nhi đòi tiền.
“Cô không biết tình hình của tôi hiện giờ ra sao hả? Tôi bị cảnh sát để mắt rồi, đang ở nhà lánh nạn đây.
“Chị Liễu Nhi, lần này em đã hạ quyết tâm rồi, sau này thật sự sẽ không cờ bạc nữa.
Chị đưa em mười triệu lần cuối đi, em sẽ ra nước ngoài ngày, sau này sẽ không quay về nữa.” Dương Liễu Nhi ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô nói gì?” Liêu Thuần Như van nài, quỳ phịch xuống đất, Dương Liễu Nhi lùi ra sau, cảm thấy càng khinh thường và không ưa cô ta hơn.
“Chị Liễu Nhi, em biết lòng tham của em vô đáy.
Em biết tống tiền là phạm pháp, nhưng vua cũng thua thằng liều.
Em không còn gì hết, sống không nổi nữa thì thà ngồi tù, nhưng chị thì khác.
Nếu em nói ra vụ đập phá kia, chị có thể thoát được sự trừng trị của pháp luật không? Đến lúc đó, Phan Khả Vận biết chị cho người đập phá cửa tiệm của cô ta, cô ta sẽ tha cho chị chắc?” Mỗi một câu mà Liêu Thuần Như nói ra như siết chặt lấy cổ Dương Liễu Nhi.
“Em mới vào quỹ từ thiện làm việc chưa lâu mà đã biết rất nhiều chuyện không nên biết rồi, những chuyện mà Phan Khả Vận biết chắc còn nhiều hơn nhỉ? Nếu cô ta biết chị mới là người đập phá tiệm áo cưới của cô ta, cô ta sẽ không tố giác chị ư? Chị Liễu Nhi, chỉ mười triệu mà thôi, với em nó là tiền cứu mạng, còn với chị chỉ là chuyện cỏn con.” Dương Liễu Nhi nén giận, hỏi: “Thế cô làm thế nào để bảo đảm là sẽ không quay về nữa?”.
Những chủ nợ của em chắc chắn sẽ không tha cho em.
Bạn trai và em trai em cũng sẽ không tha thứ cho em.
Em đã không thể sống ở đây được nữa, em muốn ra nước ngoài làm lại từ đầu.” “Cô không thay đổi được tật ham mê cờ bạc, cho cô nhiều tiền hơn cũng vô ích.” “Dù chết, em cũng sẽ chết ở nước ngoài, tuyệt đối không quay về.” Dương Liễu Nhi do dự không trả lời.
Hạng người lòng tham vô đáy này càng nuôi thì lòng tham sẽ chỉ càng lớn hơn.
“Chị Liễu Nhi, chị không được từ chối em, cảnh sát đã để mắt tới chị rồi, họ chưa bắt chị là vì chưa đủ chứng cứ.
Nếu em nhất thời bồng bột nói gì đó với cảnh sát, chắc chắn cảnh sát sẽ bắt chị ngay, sau đó quỹ từ thiện cũng khó tránh bị điều tra, đến lúc đó, chị không chỉ đơn giản bị khép tội cố ý mưu đoạt tài sản của người khác thôi đâu.
Chị Liễu Nhi, chị nghĩ sao?” Vẻ mặt Dương Liễu Nhi lạnh lùng cao ngạo, trên mặt là sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Cô ta cúi xuống nhìn Liệu Thuần Như đang quỳ dưới đất, nói: “Giờ tôi không có nhiều tiền như thế, nhưng tôi có cách có thể xoay xở được, nếu việc diễn ra thuận lợi thì cô cứ lấy mười triệu.
Còn nếu không thuận lợi thì cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan.”
“Cách gì?” “Tháng sau sẽ tôi sẽ tổ chức tiệc chiêu mộ, tôi muốn cô giết Phan Khả Vận trong hôm đó.” “...” Liêu Thuần Như trố mắt nghẹn lời, hồi lâu vẫn không thốt ra được câu nào.
Trong phòng ngủ phả đầy hơi ấm nhưng cô ta lại sợ đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
Dương Liễu Nhi liếc cô ta, “Sao? Thế mà đã sợ rồi à?...
Tôi không nắm được điểm yếu của cô thì sao có thể yên tâm đưa tiền cho cô chứ?” Liêu Thuần Như lắp bắp: “Em em em...
em chưa từng giết người...
sợ sẽ làm hỏng chuyện...” “Cô yên tâm, tôi đã có kế hoạch rồi.
Cô chỉ cần làm theo lời tôi là được.
Sau khi xong chuyện, cô có thể cầm số tiền mười triệu cô muốn, và tôi cũng có thể yên tâm về cô.” “Kể...
kế hoạch gì?” “Đến lúc đó cô sẽ là người dẫn chương trình đứng bên cạnh cô ta, lúc cô ta đang nói chuyện thì đèn chùm pha lê sẽ từ trên trần rơi xuống, dây điện nối với đèn pha lê sẽ bị chập mạch, sẽ xuất hiện tia lửa điện, lúc đó hiện trường chắc chắn sẽ hôn loạn, cô hãy nhân lúc đó mà ra tay.” “Chuyện...
chuyện này không thể...” “Không có gì là không thể cả, Phan Tử Châu sẽ giúp cô.” Phan Tử Châu là người của quỹ từ thiện, cũng là cánh tay đắc lực của Dương Liễu Nhi.
“Em...
em...
em không làm được...” “Vậy thì cô phải dẫn dắt Phan Khả Vận đứng ngay chỗ đó.
Nếu đèn pha lê có thể rơi trúng cô ta, cô ta chết thì tốt, không chết thì cô phải nhân lúc hỗn loạn mà ra tay.
Cô nói cô đã lâm và bước đường cùng, nếu giết người là con đường duy nhất của cô, cô không làm ư?” “Em...
em....
Thể lửa cháy lớn không khống chế được thì sao?” Liêu Thuần Như sợ hãi không thôi.
“Đâu có dễ cháy như thế, một ngọn lửa nhỏ là có thể dẫn đến báo cháy rồi.
Mục đích tạo ra hỏa hoạn là làm cho hiện trường hỗn loạn, để cô có cơ hội ra tay.” “Nhưng, nhưng...
em đã giết người, em cũng không thể chạy thoát.” “Vậy nên cô phải bảo đảm đèn pha lê có thể rơi trúng cô ta, tốt nhất là khiến cô ta chết.
Phan Tử Châu sẽ bố trí đèn pha lê, cô chỉ cần tìm đúng vị trí, bảo Phan Khả Vận đứng vào đó là được.
Nhớ, vị trí rất quan trọng!”
Lòng Liêu Thuần Như rối như tơ vò, do dự không quyết.
“Muốn làm lại từ đầu thì phải mạo hiểm.
Cô ở lại Trung Quốc cũng không phải là cách, dù tôi trả nợ đánh bạc cho cô nhưng cho hai người kia ra tù, cô không giao hai căn nhà ra thì bọn họ cũng giết cô.
Làm hay không, tự cô quyết định!” Kết quả cuối cùng rất rõ ràng, Liêu Thuần Như đồng ý với Dương Liễu Nhi vì mười triệu.
Dương Liễu Nhi biết bản thân đã nằm trong tầm ngắm của Cố Thành Kiêu, chưa bắt cô ta là vì Cố Thành Kiêu vẫn chưa có đủ chứng cứ.
Nếu chỉ là cảnh sát thì cô ta không sợ, nhưng đối phương là Cố Thành Kiêu, cô ta phải cân nhắc.
Thay vì giải quyết từng chuyện một, chi bằng giết hết tất cả bọn họ.
Dương Liễu Nhi nói với Liêu Thuần Như và Phan Tử Châu kế hoạch giết người, nhưng không nói với bọn họ ngọn lửa nhỏ sẽ biến thành vụ cháy to, sẽ thiểu chết tất cả bọn họ.
Những khách mời mà cô ta mời đến đều là bạn làm ăn của cô ta.
Những năm qua cô ta giao dịch với bọn họ rất nhiều.
Những giao dịch đó nếu bị Cố Thành Kiêu điều tra ra được thì cái nào cũng có thể khiến cô ta thân bại danh liệt.
Vì thế, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong.
Cô ta quyết định giết sạch, còn không quên lỗi người cô ta căm hận nhất xuống nước.
Suýt nữa là cô ta đã thành công rồi.
Lúc nhìn thấy vụ cháy lớn ở rạp chiếu phim được lên hot search, cô ta đã phấn khích đến nỗi ca hát nhảy múa trong phòng.
Đáng tiếc, chỉ suýt nữa thôi, thật sự chỉ suýt nữa thôi là cô ta đã có thể giết sạch tất cả những người có liên quan tới cô ta rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]