“Cậu dám, một tiểu đội trưởng như cậu mà dám giam giữ một công dân tốt, có tin tôi đến chỗ cục trưởng khiếu nại cậu không?!” “Này, Đội trưởng T3rương, cậu nói xem rốt cuộc là tôi làm gì phạm pháp? Nếu nói không được, tôi nhất định sẽ đi kiện cậu, xem tôi có kiện chết cậu không?!” “Đội 5trưởng Trương, bây giờ cậu bất chấp luật pháp đúng không? Cậu dựa vào đâu mà giam tôi? Dựa vào đâu hả?!” Chu Mạn Ngọc mắng té tát, tiếng vang 6trong căn phòng nhỏ như âm thanh vòm tích hợp, đập chan chát vào màng nhĩ của mọi người.
Tiếng nói bên trong lớn như thế, người bên ng8oài chắc chắn đều nghe được.
Rất nhiều người nhà của bệnh nhân đều dừng chân ngó nghiêng, các y tá cũng không dám tới gần căn phòng nh5ỏ, còn có bảo vệ của bệnh viện chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Đội trưởng Trương đã thụ lý án nhiều năm, rất thường xuyên thấy cảnh này.
Ha, tôi không tin, đồ cảnh sát chết tiệt, hôm nay tôi không để yên cho cậu đâu.” Đúng lúc này, đoàn công chứng viên và luật sư vội vàng đi qua hành lang, Lâm Tiêu đã lập xong di chúc, đây là thủ tục hợp pháp.
Sau này, tài sản của Lâm Tiêu sẽ được quyền tặng hết cho Hội Chữ thập đỏ theo mong muốn cá nhân của Lâm Tiêu, Chu Mạn Ngọc không được chiếm hữu phi pháp, dù thưa kiện cũng không thắng được.
Đội trưởng Trương lớn tiếng cảnh cáo bà ta, “Muốn ra ngoài thì có thể cầm cái miệng của bà lại trước được không?!” Chu Mạn Ngọc lập tức im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971565/chuong-1047.html