Nhận ra Cố Đông Quân thỉnh thoảng quay sang nhìn mình, Lâm Du hơi ngượng ngùng, “Ôi, anh tập trung lái xe đi, nhìn em làm gì?” “Th3ứ trong mắt em.” Cố Đông Quân buột miệng đáp.
“Thứ gì.” “Ánh sáng.” “Này, đó là sương đọng trên mi, trong xe nóng nên nó 5tan ra đó.” Lâm Du chùi nước đá trên lông mi.
Ngồi trong xe ấm áp, lại uống nước ấm nên dạ dày và cơ thể cô đã ấm hơn.
Cô cười rạng rỡ, thần thái đã quay về trong mắt.
Ngay cả cô cũng không biết đó chính là linh hồn tự tin kiêu ngạo m8à cô đã đè nén sâu trong tim nhiều năm.
cái này sao được, đây là của anh...” “Không có chuyện được hay không được gì hết, vợ chồng vốn là một, không phân chia của anh của em, mau cầm đi, anh đang lái xe.” Lâm Du cảm động không nói nên lời, sống mũi cay cay, nước mắt đầm đìa.
Cô cầm lấy thẻ, cũng nắm lấy tay anh, xúc động nói: “Cảm ơn anh.” Cố Đông Quân cười, chỉ đáp lại có một chữ: “Ngốc.” Xe chạy bon bon, đằng trước đã bắt đầu tắc đường.
Giờ cao điểm lúc tan tầm vốn rất hay như vậy, lại thêm trận tuyết rơi đột ngột nên càng nghiêm trọng hơn.
“Hình như phải mất rất nhiều thời gian, hay là chúng ta không về nhà nữa, tìm chỗ nào đó ăn ngoài nhé?”
“Ăn ngoài làm gì, Tiểu Nguyệt Lượng còn đang chờ em kìa.” “Đã bao lâu rồi chúng ta chưa trải qua thế giới hai người nhỉ? Tiểu Nguyệt Lượng có ba mẹ anh lo rồi, không đói được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971542/chuong-1037.html