Ông ta muốn nói chuyện nhưng không nói được.
“Chú Lâm, hôm nay tinh thần c3hú tốt quá nhỉ?” Là tiếng của cô y tá, bây giờ là thời gian kiểm tra mỗi ngày theo thông lệ.
Sau khi tỉnh lại, ông ta chỉ gặp y tá, giọng nói ngọt ngào6 của cô y tá là liều thuốc hay trấn an cảm xúc của ông ta.
Cô y tá bông đùa: “Hừ hai tiếng là chứng tỏ rất dễ chịu, cháu biết tay nghề của cháu siêu mà.” 5Lâm Bồi buồn cười, động đậy khóe miệng cứng ngắc, lại phát ra vài tiếng trong cổ họng.
Cô y tá vừa lấy máu vừa nói: “Chú Lâm, cháu lấy xong rồi, cháu ra ngoài đây, ngày mai cháu nghỉ, y tá trưởng sẽ lấy máu cho chú.
Chị ấy thô bạo, nếu tiêm chú đau thì chú khiếu nại chị ấy nhé...
Được rồi, chú mau nhìn xem, hôm nay có người tới thăm chú kia, giữ vững tinh thần nhé.” Cô y tá ngẩng đầu nói, “Cô vào đứng cạnh tôi này, đứng xa thể ông ấy không nhìn thấy cô đâu.
Chú Lâm, cháu đi đây, hôm nay cháu bận chết đi được, chậm chạp là lại bị y tá trưởng mắng, ngày kia chúng ta gặp lại nhé” Lâm Bồi chớp mắt mấy cái chào tạm biệt cô y tá.
Cô y tá là tia nắng duy nhất trong thời gian tăm tối của ông ta, mặc dù không có ý nghĩa gì nhưng cũng có thể khiến ông ta ấm áp trong chốc lát.
Ông ta đã từng có một tri kỉ áo bông khiến ông ta lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971539/chuong-1035.html