Lâm Thiển, Lâm Du và khách quý mắc kẹt lúc đó đều đang kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, người nào cũng có vài vết thương, n3hưng có thể thoát ra là đã vô cùng may mắn rồi.
Vết thương trên người họ phần lớn đều là vết thương nhỏ, không n5guy hiểm đến tính mạng.
Rất nhiều người sau khi kiểm tra sức khỏe xong là về nhà ngay, sống lại là chuyện may mắ6n.
Nhưng cũng có người đang gào khóc trong bệnh viện, bọn họ tách khỏi bạn mình trong lúc hỗn loạn, đến nay vẫn 8chưa biết sống chết.
Đội trưởng Trương lập tức giải thích: “Chuyện này không xong ngay được, hay là chờ tôi đi thay thường phục, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?” “Gì cơ?” “Vẫn có thể nói chuyện phiếm mà, dù sao sớm muộn gì cũng phải giải thích với công chúng.” Cố Thành Kiêu lập tức gật đầu, “Được.”
Bây giờ anh đã biết tiến triển, tất cả tin tức đều được truyền tới từ những anh em trong đội cứu hỏa số 1, chỉ biết là nơi đó bị cháy rất nghiêm trọng, còn có một xác chết cháy trong đám cháy.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa hỏi cảnh sát bên này về tiến triển, mặc dù có cảnh sát đến chào hỏi, anh đều nói là không cần để ý tới bọn họ, cứ giải quyết việc chung là được.
Hiện giờ Lâm Thiển và Lâm Du đã vào Cục Cảnh sát nửa ngày rồi, anh và Cố Đông Quân thật sự rất sốt ruột.
Đội trưởng Trường thay quần áo thường ngày, không đi đâu mà đưa bọn họ tới căng tin của Cục Cảnh sát.
Phòng cấp cứu nhận hơn chục bệnh nhân bị bỏng, chủ yếu đều là nhân viên công tác trong hậu 5trường, có hai người đã tắt thở sau khi được đưa tới, có năm người hôn mê do bị thương nặng, còn lại đều đang được cấp cứu.
Những người mất liên lạc với bạn bè đều đứng ở cửa phòng cấp cứu, đây là tia hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Tám giờ tối, sắc trời đã tối hẳn, lửa ở sảnh 1 đã được dập tắt hoàn toàn, may mà dập lửa kịp thời, không làm ảnh hưởng đến phòng chiếu phim khác.
Lính cứu hỏa kéo thi thể cuối cùng ra khỏi hiện trường vụ cháy, thi thể đã bị cháy thành than, không thể nhận ra, chỉ có thể đoán sơ sơ đó là Phan Khả Vận trong danh sách những người mắc kẹt trong cuộc điều tra sơ bộ.
Người phụ trách của Nam Bắc Event - Lâm Thiển, người phụ trách của Hanayome - Hoa Tiểu Chi, người phụ trách của rạp chiếu phim - Vương Trạch Vũ và những nhân viên có liên quan đến quỹ từ thiện Dương Liễu, tất cả đều bị tạm giam để thẩm vấn riêng.
Tại đại sảnh của Cục Cảnh sát, Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân mặt không cảm xúc ngồi đó.
Trước mắt, phía rạp chiếu phim vẫn chưa có kết quả sau cùng, nhưng trong bệnh viện đã có hai người tử vong, năm người bị bỏng nặng, chờ đến khi lính cứu hỏa xử lý xong đám cháy có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn.
Vụ tai nạn này thật sự quá lớn, nghe rợn cả người.
“Thủ trưởng Cố.” Đội trưởng Trương của đội cảnh sát tự tay rót hai cốc trà đẩy tới, “E rằng hai vị còn phải chờ một lát, uống trà trước đi.” “Cảm ơn.” “Hay là...
tôi đưa hai vị đi ăn trước nhé?” Cố Thành Kiêu trầm mặt, nhìn đội trưởng bằng ánh mắt hung dữ và chất vấn.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, căng tin đã dọn dẹp xong từ lâu, có còn thì cũng chỉ còn lại chút canh thừa thịt nguội, nhưng với tình hình hiện giờ thì dù có sơn hào hải vị, chắc hẳn bọn họ cũng ăn không ngon.
“Lão Từ, mang ấm trà lên trước đi, sau đó cho chúng tôi vài món, có gì thì nấu cái đó, càng nhanh càng tốt.” “Không thành vấn đề, chờ một lát.” Ba người tìm đại một chỗ ngồi xuống, nước trà chưa kịp bưng tới thì Cố Đông Quân đã gấp gáp lên tiếng, “Đội trưởng Trương, có tiền tiết lộ không?” “Đừng vội đừng vội, uống chút trà trước đã, tôi thấy hai anh ngồi hơn nửa ngày mà chẳng uống ngụm nước nào.” Đội trưởng Trương đích thân rót nước cho họ, “Chuyện hai anh muốn biết, tôi đều có thể nói, không có gì là không tiện tiết lộ cả, nhất là thủ trưởng Cô đây.
Vụ án này hơi phức tạp, chúng tôi vẫn cần anh cố vấn cho.” Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Tôi phải tránh hiểm nghi.” Đội trưởng Trương: “Vâng, nhưng chúng ta lén trao đổi một chút cũng được mà, anh lén nghĩ kể cho chúng tôi không phải không được.
Hơn nữa, tin tức truyền đến Đội đặc nhiệm Dã Lang của anh, anh là người đứng đầu Dã Lang, lại tránh hiểm nghi, không thể nào không biết được.” Cố Thành Kiêu trịnh trọng nói: “Vậy anh nói thử xem muốn hỏi gì?” Sau đó, Đội trưởng Trương bắt đầu tường thuật, “Lần này e rằng không phải chỉ là chuyện ngoài ý muốn đơn giản như vậy.
Đầu tiên, bề ngoài của hoạt động này không phải là tiệc chiêu mộ, mà là buổi họp fans.
Quỹ từ thiện Dương Liễu mượn cớ tổ chức họp fans để làm tiệc chiêu mộ, mời toàn những người không phú thì quý.” “Đúng vậy, tôi đã gặp bọn họ lúc ở trong bệnh viện, đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thủ đô.” “Tiệc chiêu mộ không công khai mà mượn cớ họp fans để tổ chức, bản thân chuyện này đã nói rõ vấn đề rồi.
Bảo những thương nhân giàu có này đang làm từ thiện sao? Làm từ thiện thì tại sao không công khai?...
Có điều, lúc này mới lộ ra một manh mối khác, chúng tôi vẫn cần phải nghiên cứu và theo dõi thêm những mối quan hệ rắc rối phức tạp kia.” Đội trưởng Trương uống một lớp trà, nói tiếp: “Vừa rồi thẩm vấn nhiều người như vậy, theo điều tra sơ bộ thì Công ty quản lý Tiêu Nghệ đã ủy thác Công ty tổ chức sự kiện Hanayome đảm nhận buổi họp fans này, nhưng Hanayome lại thuế Nam Bắc Event, Nam Bắc đứng ra thuê sảnh 1 của rạp chiếu phim.
Sau khi lấy lời khai của Vương Trạch Vũ, Hoa Tiểu Chi, hai bà Cố và nhân viên công tác của ba bên, họ đều nói sự kiện này chính là buổi họp fans, ba bên đều không biết gì về tiệc chiêu mộ này.” “Thế nhưng, căn cứ theo lời khai của hai bà Cổ, chúng tôi phỏng đoán đây là một âm mưu.
Hai bà Cổ đã trình bày chi tiết về tình hình ở hiện trường, tôi tin hai bà cô không có thời gian thông đồng lời khai, sự việc diễn ra y như lời các cô ấy nói.” “Thế nào?” Nghe xong, Cố Thành Kiêu rất nôn nóng.
Đội trưởng Trường thẳng thẳng nói: “Theo lời của hai bà Cổ thì lúc ấy bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không bị nhân viên dọn bãi nhìn thấy nên vẫn ở lại bên trong.
Công việc của những nhân viên đó đầu tiên là đuổi hết người của công ty tổ chức sự kiện ra ngoài, sau đó khóa chặt cửa.
Đúng vậy, cửa bị khóa chặt, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được.”
Hiệu quả cách âm trong phòng chiếu Vip của rạp chiếu phim vốn rất tốt, tiếng động bên trong lại lớn, bên ngoài không nghe được cũng là chuyện bình thường, huống chi lúc đó có rất nhiều người ở bên ngoài, rất ồn ào.
Lâm Thiển gửi tín hiệu cầu cứu cho Cố Thành Kiêu, anh lập tức tìm được vị trí của cô ngay, đồng thời thông báo cho rạp chiếu phim, lúc này người của rạp chiếu phim mới biết sảnh 1 có biển, camera tối thui, hoàn toàn không có tín hiệu, hai cánh cửa đều bị khóa chặt.
Cuối cùng là lính cứu hỏa chạy vào phá cửa, nếu phá hai cánh cửa đó muộn thêm mấy giây, có thể sẽ còn nhiều người thương vong hơn.
“Bà Cổ nói cô ấy thấy tình hình không ổn nên cầm điện thoại quay lại, nhưng khoảng cách quá xa, quay không rõ, chỉ có thể ghi âm.
Trước mắt điện thoại vẫn còn sót lại trong đám cháy chưa tìm được.
Các cô ấy nói lúc đó đúng lúc Phan Khả Vận đang tự giới thiệu, không ngờ cô ta vừa mới nói mấy câu thì đèn thủy tinh rơi xuống, vừa lúc đập cô ta ngã xuống đất.” Nghe đến đó, Cố Đông Quân im lặng thương tiếc, chắc hẳn thi thể bị cháy khét kia là em họ của anh không chạy thoát được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]