Thấy cháu gái ủ rũ nhờ ông giúp đỡ, chắc chắn là ông phải giúp.
“Nam Nam của chúng ta không phải đổ đần đâu, anh hai không được nói bậy, đần 3mà có thể dẫn chương trình lưu loát trên sân khấu à? Nam Nam của chúng ta còn được thưởng micro vàng nhỏ xinh này, cháu có không?” Bắc Bắc lè lưỡi t5ỏ vẻ khinh thường, “Cháu có đai xanh Taekwondo.” Cổ Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, đấu võ mồm với trẻ con đúng là vui thật, “Ha ha, cái đó có th6ể so bì sao? Vậy sao cháu không thi tài bắn súng với bà cháu ấy?” Bắc Bắc: “Cháu không thi với ba đâu, muốn thi thì phải thi với người lớn bằng mình8, trong nhà không phải chỉ có em gái là lớn bằng cháu sao?” Nam Nam: “Nói bậy, em nhỏ hơn anh năm phút, không lớn bằng anh.” Bắc Bắc: “Nhỏ hơn một t5uổi mới không lớn bằng, chỉ thua năm phút là lớn bằng.” Nam Nam không phục, bèn vén váy lên, sau đó nhấc chân, giang ngang đúng chuẩn, “Vậy thi xem ai xoạc chân thẳng hơn.” Bắc Bắc chẳng sợ, trực tiếp dạng thẳng chân, quả thật là muốn thi tài với em gái xem ai lợi hại hơn.
Hai đứa, một đứa học múa, một đứa luyện Taekwwondo, giạng thẳng chân là kỹ năng cơ bản, hai cặp chân giạng thẳng tắp, không đứa nào cam lòng lép vế.
Mấy người xương già như Cố Nguyên thấy cháu trai cháu gái mình giạng thẳng chân, ông nhìn mà muốn thấp khớp, “Được rồi được rồi, đừng giạng nữa, mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi.” Nãy giờ Diệp Thiến Như đứng ngoài quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971482/chuong-1007.html