Đội trưởng Thẩm không yên tâm về em nên đích thân mang tới.” “Không yên tâm về em?” Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc.
Người mà Cố Thành Kiêu thấy3 yên tâm, nhưng Thẩm Tự An lại không? Lý Bất Ngữ cúi đầu, cứ cắn môi, môi đã sắp bị cắn nát.
Cô cười khổ, bảo: “Chắc là anh ấy ghét em lắm,4 ha ha...” Lâm Thiển thật sự thấy đau lòng cho Lý Bất Ngữ: “Anh ấy ghét em, nhưng em vẫn thích anh ấy.” Một câu nói trúng tim đen.
“Em gái 7ngốc, đừng buồn nữa, nghỉ ngơi đi.
Tối nay chị không ra ngoài nên không cần em đi theo đâu.
Em ra ngoài giải sầu đi.” “Không cần đâ8u chị.” “Nghe lời đi nào, em là con gái, đi theo chị cả ngày, không có thời gian kết bạn, sau này không lấy được chồng thì chị có lỗi lắm.” “Đây là1 công việc của em mà.” “Công việc thì công việc, nhưng em nên có không gian riêng cho mình, em nên đi ra ngoài nhiều hơn, quen biết thêm vài người bạn.” “Nhưng...” “Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh của chị, chẳng lẽ em không nghe? Đi đi, đi đi...” “Vâng, được rồi, cảm ơn chị dâu.” Lý Bất Ngữ gật đầu rồi quay người đi ra, chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho Lâm Thiển.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà vàng rực rải đầy sân vườn.
Gió chiều thổi tới, lá ngân hạnh kêu xào xạc, chẳng bao lâu nữa lá xanh của cây ngân hạnh này sẽ biến thành màu vàng, ngày qua ngày, năm qua năm, năm tháng bất giác trôi qua trong bốn mùa luân phiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971474/chuong-1002.html