"Kiều An, cậu làm gì trên giường vậy?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi.
Cô ấy run rẩy, chạm vào lòng bàn tay tôi: "Chẳng nhẽ sốt nặng đến độ ngơ người luôn rồi hả?"
"..."
"Kiều An, tớ nói cho cậu biết. Dù tớ với cậu quen nhau lâu rồi, nhưng không biết ai mới là người bình thường nữa? Giờ tớ mới dám khẳng định mình mới là người bình thường đây này." Linh Nhi nhìn tôi, liếc qua cả phần áo trước ngực tôi đang bị hở tung ra.
Cô ấy ngay lập tức e dè: "Ở nhà Tô Minh lâu khiến cậu phát điên vậy hả? Sao cậu lại hở cúc áo ra thế kia?"
Tôi nhìn Linh Nhi, nghẹn lại, không biết giải thích sao. Ngước sang phía bên kia, lại thấy Dương Khải đã biến mất cùng với cái xác của Tô Minh rồi.
Là bạn thân đã quá lâu năm, tôi theo thói quen, ôm chầm lấy cô ấy đầy vụng về. Tôi nâng cằm cô ấy lên, trêu ghẹo: "Nếu em thích, hãy cho ta nụ cười và tình yêu của em."
"Gì trời, em đây đã có người yêu, nên anh đừng tán tỉnh như thế nhé?" Linh Nhi cũng vui vẻ hùa theo.
"Linh Nhi, người yêu cậu là ai?" Tôi ngước lên, thấy Thương Kha đang đứng ngoài cửa. Tôi vô thức nheo mắt lại, đe dọa: "Nếu cậu không khai, xin thề với Chúa có đào cả cái khu này lên tớ cũng phải tìm ra được tên đó."
"Vãi chưởng, mắc gì gặp tên khùng này vậy trời?" Linh Nhi lẩm bẩm, ngoái lại nhìn Thượng Kha. Cô ấy đẩy tôi sang một bên, hất tóc, nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quy/3369563/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.