Tôi mở mắt ra thấy.
Linh Nhi đang ngồi bên cạnh, với đôi mắt đỏ ngầu như vừa mới khóc, nhìn thấy tôi đã tỉnh, cô ấy liền nắm lấy tay tôi, mừng rỡ.
Nhưng vì phản xạ sợ hãi, tôi liền rụt tay lại. Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
"Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"
Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra rằng mình đang trong bệnh viện. Tay tôi vẫn còn đang được dây truyền nước.
Ngoài trời đã nắng phần nào, nó cũng xua đi được chút không khí u ám.
"Đừng lo! Bác sĩ nói rằng do cậu quá sợ hãi nên ngất đi thôi, chỉ cần nghĩ ngơi là sẽ ổn."
Tôi không thể nào rời mắt khỏi Linh Nhi dù là một giây. Cô ấy vẫn vậy, có điều là sắc mặt rất tệ, giống như đã mất rất nhiều máu vậy.
"Nếu còn không nghe lời, cô ta sẽ chết."
Một âm thanh vụt qua tai tôi làm tôi rơi vào trạng thái hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Linh Nhi rồi oà khóc nức nở.
"Bình tĩnh lại đi Kiều An! Đừng sợ. Để tớ gọi bác sĩ đến xem cho cậu nhé? Không sao mà, không phải cậu vẫn còn nguyên vẹn sao? Chắc hẳn tên đột nhập đêm qua đã thất bại rồi!"
Tôi ngắt lời cô ấy.
"Không! Tớ nghĩ đó là quỷ!"
Tôi kể lại cho Linh Nhi nghe toàn bộ sự việc hôm qua.
Cô ấy nói rằng chuyện này chắc chỉ là việc cỏn con với pháp sư còn đối với chúng ta lại mù mờ chẳng biết điều gì cả.
Haizzzz...
Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quy/2636465/chuong-4.html