Khi chúng tôi đến bệnh viện, chúng tôi hỏi phòng của Giáo sư Mộ và tiến tới đó. Bỗng dưng xuất hiện trước mắt tôi một vẻ đẹp phong thái cổ điển, đó là một người phụ nữa tầm bốn mươi tuổi, cứ nhìn cái cách mà cô ấy bước đi, nó toát lên vẻ quý phái như một quý cô.
Tôi liếc mắt nhìn bà ấy một lúc, nhưng Tô Minh lại đứng chững lại bên cạnh tôi. Quý cô đó bước thẳng tới gần bên Tô Minh và nói "Tiểu Minh?"
Tô Minh lạnh lùng nhìn bà ấy, anh ấy không nói một lời cũng chả rời đi. Linh Nhi thì thầm vào tai tôi "Cô ấy là mẹ của Tô Minh đấy!"
"Cậu đã gặp cô ấy rồi à?"
"Ừm, tớ đã gặp cô ấy trong bữa tiệc tại nhà tớ vào năm ngoái. Cô ấy không phải rất đẹp hay sao?"
Tôi gật đầu đồng ý, mẹ của Tô Minh trông thật tuyệt đẹp. Chắc khi còn trẻ, cô ấy còn đẹp hơn nhiều. Nhưng mà chắc mối quan hệ giữa cô ấy và Tô Minh không được tốt lắm. Tôi không biết liệu đây có phải lý do tại sao mà Tô Minh hơi khác lạ hay không?
"Tiểu Minh, tại sao con lại đến bệnh viện vậy?"
"Thăm giáo viên! " Tô Minh trả lời vô cùng lạnh nhạt. Lông mày anh ấy có hơi nhăn và trông hơi ngốc
"Tuần sau là sinh nhật bố con. Lúc đó con hãy trở về nhà đi, được không?"
"Con xin trả lời sau, con xin phép mẹ " Tô Minh đưa tay về phía trước, kéo tôi đi mà không nói một lời nào. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quy/2636412/chuong-31.html