Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương sau
Lý Văn Tây nhũn nhặn cười: “Khéo sao, Tiểu Phàm.” Anh ta cười hết sức hòa ái, nhưng cậu đọc được ra từ nụ cười của anh ta rằng, cậu xem, tôi biết ngay, từ lâu tôi đã biết ngay cậu còn chẳng giữ được cả vị trí này mà. Cậu đẩy gọng kính, cứng còng đáp: “Dạ, thật khéo.” Từ sau lưng đi ra một cô gái xinh đẹp, tóc xoăn bồng bềnh, kẹp bím hai bên, áo sơ mi dài tay thắt nhún, ngoài phủ gi lê đen, gương mặt ngây thơ mang vẻ ngọt ngào. “Anh Văn Tây, nói chuyện với aỉ vậy?” Lý Văn Tây cười cười, nói vô cùng sâu xa: “Thiến Ngọc, đây là em vợ của chồng Bối Luật Thanh nhà em nha...” Chữ “nha” kéo rỗ dài làm cô gái đỏ cả mặt: “Anh Văn Tây lại nói lung tung rồi.” Đoạn, cô chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra trước mặt cậu, giới thiệu, “Tên tôi là Tống Thiến Ngọc, đến từ Hồng Kông, mong được giúp đỡ nhé.” Lộ Tiểu Phàm chỉ biết ngơ ngác, người ta chìa tay, cậu cũng chìa tay, người ta cười, cậu cũng cười. “Thiến Ngọc về trước đi, đừng để mẹ chồng em chờ. Anh còn muốn uống cốc trà, chờ một người.” Lý Văn Tây cười nói. Mặt Thiến Ngọc càng đỏ hơn: “Em về đây, anh Văn Tây toàn trêu ngườri ta thôi!” Đến giờ Lộ Tiểu Phàm mới biết Thẩm Ngô Bích Thị đang ở Thiên Tân. Thế nhưng khi cậu là con rể bà, bà còn không coi cậu là người sống, hiện thởi dĩ nhiên càng không coi cậu đang tồn tại. “Cùng đi uống cốc trà đi!” Lý Văn Tây nhàn nhã mời, “Người tôi đợi, cậu cũng quen thân đó.” Đầu cậu không muốn, nhưng tay chân không nghe sai sử, chui vào xe Lý Văn Tây. Nhiều năm không gặp, phong cách Lý Văn Tây vẫn không đối, vẫn là quán cà phê. “Lại cappuccino hả?” Lý Văn Tây cười cười. “Dạ…” Cậu lúng túng đáp. Cậu theo Bối Luật Thanh từng ấy năm mà trình độ thưởng thức cà phê vẫn giậm chân tại chỗ, mãi vẫn chỉ cappuccino. Đồ uống được bê lên, cậu cầm cốc cà phê lấm tấm bọt tập trung mà uống. Thực tế khi mà hai tình địch ngồi uống cà phê với nhau, hoặc là sẽ ngả bài, hoặc là sẽ thỏa thuận, cậu không chắc hai người bọn cậu thuộc loại nào. Lý Văn Tây nhìn cậu từ trên xuống dưới dăm lượt mới nói: “Thật ra tôi chia tay với Bối Luật Thanh lâu rồi. Năm mười sáu tuổi bọn tôi đã hẹn hò nhau, bị Thẩm Ngô Bích Thị phát hiện. Bác ấy nói một là tôi và cậu ấy chia tay, hai là bác ấy báo cho cha tôi biết”. Anh ta nho nhã mỉm cười, “Dù tôi là con trai trưởng nhưng cha tôi rất trăng hoa, nên tôi có lắm em trai lắm... Thành thử tôi chọn chia tay.” “Nói đến đây, anh ta mới bổ sung: “Mọi tính toán trước đó không tính vào tôi. Bối Luật Thanh không cần cậu nữa nên mượn tôi chặt cầu, cũng như bây giờ cậu ấy không cần tôi nữa, lại quay về mượn cậu chặt cầu.” Anh ta bưng cà phê lên uống. Khuấy cà phê, anh ta cười nói: “Cuộc sống tình cảm của những người như chúng tôi giống trò chơi xiết bao. Thởi gian của trò chơi là trò chơi, thời gian của sự thật là sự thật. Tôi đính hôn, Luật Thanh không vui cho lắm nên mượn cậu chia tay tôi. Giờ cậu ấy cũng đính hôn, tôi nghĩ cậu ấy đại loại hiểu được cảm thụ của tôi rồi. Tiểu Phàm, cậu không phải đồng loại với chúng tôi, bởi lẽ cậu không thể chơi trong thời gian chơi, và thật trong thời gian thật” Lộ Tiểu Phàm đoán định, nhận thấy Lý Văn Tây xem như đang ngả bài. Cậu chưa kịp đáp, có bóng người hớt hải đi vào, thân thiện xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá, ông chủ Lý, tôi tới trễ.” Lộ Tiểu Phàm nhấc mắt lên đã thấy, không phải anh hai Lộ Tiểu Bình nhà cậu thì là ai? Lộ Tiểu Bình thấy cậu cũng hơi mất tự nhiên. Lý Văn Tây thì khẳng khái chào hỏi hắn, cười nói: “Anh Lộ ngồi đi, em trai anh sẽ không phá ngang chuyện của anh mình đâu!” Lộ Tiểu Bình ừ ừ hai tiếng, vẻ mặt khi nhìn cậu dù có chút cứng ngắc nhưng vẫn cười mỉm, yên lòng ngồi xuống, hơi chộn rộn: “Chỉ là mọi người cùng nhau làm giàu… cùng nhau làm giàu thôi.” Lý Văn Tây cười, bảo: “Yên tâm, tôi đâu định gây khó dễ cho Bối Luật Thanh. Việc nào ra việc nấy. Lý Văn Tây tôi cũng đâu ngây thơ đến nỗi vậy. Lộ Tiểu Bình nhẹ người hẳn: “Tôi biết, tôi chỉ ngại thằng em tôi thôi. Nó đấy, đầu óc hổng sáng dạ lắm, sẽ hiểu sai.” Lộ Tiểu Phàm đang thờ thẫn bỗng sặc cà phê, bọt cà phê dính một vòng ngoài mép nom càng buồn cười. Lý Văn Tây lắc lắc đầu ra chiều khó tin nổi, rút khăn đưa cho cậu một cách phong độ. Cậu nhận khăn rồi, anh ta mới cười nói: “Tôi cũng không yêu cầu anh Lộ làm việc gì gian lao cả. Chỉ cần anh tiết lộ cho tôi thông tin mà Bối Luật Thanh có được là đủ.” Lộ Tiểu Bình liếc cậu, nhanh chóng lôi một phong bì từ túi áo ra đẩy cho anh ta. Lý Văn Tây không mở, chỉ cười tủm tỉm, cũng lôi một phong bì từ trong chiếc áo vest thường phục đặt lên mặt bàn: “Việc này tôi đồng ý. Đây là ngân phiếu hai trăm nghìn, anh có thể sử dụng bất cứ lúc nào.” Lộ Tiểu Bình mau lẹ nhận lấy, cười đáp: “Tôi tin ông chủ Lý, đường đường ông chủ lớn như anh có gì mà không đáng tin?” Lý Văn Tây cũng cười: “Đừng khách sáo.” Giữa cả tràng tâng bốc liên tiếp của Lộ Tiểu Bình, Lộ Tiểu Phàm cười cứng đờ, hỏi chân thành: “Anh Lý nghĩ cho anh hai tôi tấm chi phiếu kia là đã có thể hợp tác cùng ảnh, thật sự... anh hai tôi không đáng tin đâu…” Lộ Tiểu Bình quýnh lên đánh cậu, nhét nửa vế câu sau của cậu trở về, mắng: “Mày nói gì thế? Rốt cuộc Bối Luật Thanh là anh mày hay tao mới là ánh mày?” Lý Văn Tây bưng cà phê lên uống từ tốn: “So ra, tôi tin dùng vàng bạc để đổi lấy tin tức hom. Lại nói, bởi quyền lợi gia tộc nên tôi cũng không tiện tiếp tục chuyện tình cảm với Bối Luật Thanh, nếu không sau này cũng khó để việc công không lẫn lộn việc tư.” Lộ Tiểu Bình đón lời: Phải phải, ông chủ Lý liếc mắt một cái bằng với mày nhìn cả mười năm!” Lý Văn Tây mỉm cười ngả lưng ra ghế uống cà phê, cười ẩn ý: “Được rồi, Tiểu Phàm, có lẽ lần tới chúng ta gặp lại sẽ là quan hệ hợp tác như với anh Lộ đây cũng nên.” Nói rồi, anh ta đứng dậy đè tiền dưới đáy tách, mỉm cười, nói: “Rất vui vì được uống cà phê cùng hai người.” Từ lúc gặp Lý Văn Tây và Tống Thiến Ngọc, Lộ Tiểu Phàm cứ đờ đẫn như bị ai đẩy xuống đáy vực, vừa trèo lên được lại bị đạp xuống trèo lên lại bị đạp xuống, mọi kháng cự đều bị ngó lơ, bi thảm tới nỗi tự cậu cũng thấy buồn cười, buồn cười một cách xấu hổ mà bất đắc đĩ: “Mong anh đừng giận, tôi thật sự không có ý đi tố cáo anh...” Lý Văn Tây cười, khóe miệng cong cong ra chiều đỉnh đương một thoáng, khinh thường một thoáng vì không muốn phí sức thêm, anh ta nói mập mờ: “Không sao. Đợi đến khi nào cậu nghĩ thông suốt thì nhờ anh cậu gặp tôi đi, tôi tin tưởng hai anh em…đều khôn ngoan.” Lý Văn Tây đi rồi, cậu vẫn còn đờ đẫn. Lộ Tiểu Bình ái ngại: “An chí, nếu sau này anh ta có ý đồ xấu với Luật Thanh, anh chắc chắn không giúp đâu. Suy cho cùng ai bảo Luật Thanh không cho anh em mình hưởng giàu cùng chứ? Người nhà với nhau cả mà không cho anh em mình giàu, em nói thế có được không?” Cuối cùng hắn như là uy hiếp, “Tuy việc này anh làm quả thực có lỗi với Luật Thanh, nhưng mày cũng phải nhớ rõ này, bất kể ra sao mày vẫn là người nhà họ Lộ, nhà Lộ khấm khá là sẽ không còn bị nhà Bối họ đè đầu cưỡi cổ nữa. Đây chính là đại sự cả nhà ta, mày hiểu chưa?” Lộ Tiểu Phàm cầm cặp, khòng lưng ra ngoài quán cà phê, Lộ Tiểu Bình tiếp tục nói với thêm một câu sau lưng cậu: “Gỉữ mồm giữ miệng hộ cái!” Cậu bước trên đườmg, bỗng chốc câm giác toàn bộ hơi sức bị rút kiệt, ngay cả thở cũng nhọc nhằn. Tối, Bối Luật Thanh về, anh về mà chỉ nói vội vàng một câu: “Tiểu Phàm, anh phải về thủ đô một chuyến. Tết anh sẽ về, em nhớ đừng đi đâu, ha.” Cơn đờ đẫn nơi cậu vẫn chưa qua hết, chỉ cười gượng. Anh dường như không còn tâm trí quan tâm vẻ mặt cậu, đã nhanh chóng đi ngay. Thởi khắc giao thừa, cậu nấu sẵn một bàn cơm, nhưng khi tiếng chuông báo mười hai giờ vang dội, Bối Luật Thanh vẫn không về. Vậy là cậu tin anh sẽ không đến đây nữa. Di động kêu suốt bao nhiêu lâu, cậu mới nhớ ra là phải nghe máy, cũng không lường được là điện thoại của Bối Luật Tầm. Cậu khá ư ngạc nhiên làm sao Bối Luật Tâm biết số cậu, nhưng hiển nhiên cô đã uống quá nhiều, nói năng cà lăm: “Lộ Tiểu Phàm, tôi nói cho cậu nghe, thế giới này thực sự là nơi đốn mạt vô cùng tận!” Gần một năm không gọi điện cho nhau, câu đầu tiên Bối Luật Tâm mở miệng lại là tiếng lòng thẳng thắn như vậy. Cậu bèn hỏi: “Cậu đang ở đâu?” Bối Luật Tâm cười khà khà, lớn tiếng: “Tôi đang ở Trường... Thành. Chưa đến Trường... Thành chưa phải hảo hán, Bối Luật Tâm tôi đây muốn nhảy từ trên này xuống, tôi cũng thành hảo hán.” Nhất thời lông cậu dựng đứng: “Cậu đừng làm càn! Bối Luật Tâm, cậu mà nhảy xuống chẳng làm hảo hán được đâu mà thành thịt vụn đấy!” Bối Luật Tâm cứ huyên thuyên không đầu không đuôi, cậu muổn gọi điện cho Bối Luật Thanh lại không gọi được, đầu óc ren rối, vừa nói chuyện với Bối Luật Tâm vừa ra cửa vẫy xe, phóng lên thủ đô. “Lộ Tiểu Phàm, cậu nói xem, thế quái nào tôi lại xúi quẩy thế chứ? Nếu bố anh ấy đã không phải bố tôi rồi, cớ sao mẹ anh ấy cũng không phải mẹ tôi?” Cô la lối, hỏi liên tiếp chục câu có sao, có sao. Lộ Tiếu Phàm rốt cuộc hiểu cô lại bị Bối Luật Thanh kích thích gì, nên nổi điên. “Hôm nay tôi hỏi anh, anh ấy chịu thừa nhận đã có người trong lòng...” Cô nghẹn ngào, “Là con nhỏ Tống Thiến Ngọc mà Thẩm Ngô Bích Thị quý ấy, nó có gì tốt? Có gì đặc biệt?” Cậu nghe mà chết lặng. Cậu bấy lâu luôn đấu tranh chen vào một vị trí bên cạnh anh, nhưng vị trí duy nhất còn trống chỉ có một vị trí biến thái như vậy, cậu cũng đành cố sức chen vô. Nửa chừng đã muốn buông bỏ, song vì một chút ấm áp nhỏ nhoi, một chút ảo giác tưỏng lầm là tình yêu, cậu lại mặt dày trở về. Rồi khi cậu nghĩ đã có thể ngồi yên ổn tại vị trí ấy, thì anh lại bình thường. Bình thườmg nghĩa là sẽ không có vị trí biến thái kia nữa, cũng không có vị trí cho Lộ Tiểu Phàm. “Lộ Tiểu Phàm, cậu có thấy tôi tệ hại không?” Bối Luật Tâm tại đầu dây bên kia vẫn hỏi lải nhải. “Không đâu...” Lộ Tiểu Phàm nói chân thành. Nơi cậu đứng rất thấp. Từ ngày cậu đặt chân lên thủ đô, tất thảy những ai từng gặp đều đứng nơi cao hơn cậu. Vậy thì làm sao cậu thấy người khác tệ hại? “Lộ Tiểu Phàm...” Bối Luật Tâm cảm động, lại như xuyên qua thời không, cô khóc thút thít, “Hai ta ở với nhau cũng tốt…” Cậu “ừ” một tiếng. Cậu biết cô đang nói thật, nhưng không quá thật. Lời đang say là thật, tỉnh rồi sẽ mất thật Lộ Tiểu‘Phàm giục taxi suốt chặng đườmg, để rồi có mặt ở chỗ Bối Luật Tâm là khoảng hơn một tiếng sau, di động cậu lúc này đã hết pin. Nhìn bức tườmg thành tối đen như mực, nỗi sợ hãi trào dâng trong cậu. Cậu gần như chạy một vòng lớn, phứt cuối mới tìm được Bối Luật Tâm đang ôm chai rượu, nằm gục tại một chỗ trên tường thành. Cậu nhất thời thấy chân mình mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất Mùa đông phưomg Bắc luôn luôn giá lạnh, nhất là tường thành về đêm, gió thốc khiến con người ta run rẩy. Cậu thấy cô rét cứng người, đến nỗi co quắp thành một cục, bèn hít một hơi, cởi áo phao khoác lên người cô, sau đó tu mấy hớp rượu lớn mới tha được Bối Luật Tâm xuống. Cậu đưa cô về nhà. Nhà Bối vẫn tối om không một ánh đèn y hệt lúc trước. Bối Mạt Sa hiện tại đang phát huy phẩm chất đạo đức tốt đẹp của cán bộ lãnh đạo, phải đến các cơ sở dùng cơm, hỏi han tận tụy một vài nhân viên đang canh gác. Kỳ thực mỗi một đêm giao thừa, tín tức kiểu vậy nhiều đến nỗi khiến người ta phát phiền. Cậu thường nghĩ, những công nhân ấy không được ăn cúng tất niên đã đành, chẳng dễ gì bỏ bụng chút ở đơn vị thì lại không được thảnh thơi mà ăn, tội nghiệp quá thể. Theo lý, thì dạng người “tam nhàn”(*) giống kiểu cậu sẽ không được cơ hội vinh dự ăn cùng lãnh đạo vào đêm giao thừa. Nguyên nhân cậu có suy nghĩ ấy chính bởi vì Thẩm Ngô Bích Thị. Thẩm Ngô Bích Thị hàng năm đều quý phái hẹn các con đến một khách sạn năm sao ăn chung hai bữa, coi như là hết một năm. (*) Gồm “nhàn thoại” chỉ lời nói vô dụng hoặc tai hại, “nhàn sự” chỉ chuyện vô dụng hoặc tai hại, “nhàn tư” chỉ việc quấy rầy người khác hoặc hành động một cách vô dụng, tai hại. Lần nào cậu đi ăn, cũng đều mang cảm giác lưỡi mình đột nhiên mất chồi vị giác, bỏ gì vào mồm cũng khó lòng nuốt xuống, chẳng rõ ngon ngọt ra sao, vậy nên cậu thấu hiểu nỗi lòng các công nhân phải ăn cơm dưới con mắt lãnh đạo và vô số đài truyền hình vây xung quanh lắm. Cậu bật hết đèn nhà lên, cố lôi Bối Luật Tâm say hết biết trời trăng lên giường. Bối Luật Thanh không ở nhà chắc là bị gọi đi ăn bữa cơm năm sao rồi, có lẽ năm nay người đi không chỉ có Bối Luật Thanh, Bối Luật Tâm mà còn Tống Thiến Ngọc kia nữa, do vậy Bối Luật Tâm mới đột nhiên kích động. Cậu thở dài, định tắt đèn rồi đi luôn, ai dè Bối Luật Tâm đột nhiên víu cổ cậu, nói lớ mớ: “Đừng đi, Tiểu Phàm, đừng đi!” Cô đu chặt cổ cậu, cậu gỡ không được, bỏ không xong, đành phải lên giường nằm cùng cô. Toàn thân cô nửa áp trên cậu, mơ mơ màng màng: “Tiểu Phàm, mình sinh hoạt vợ chồng được không?” Một lần cô đòi sinh hoạt vợ chồng với cậu là do hút cần sa, hút nhiều quá đi ra quyến rũ cậu, sau rồi chê cậu, kết quả cậu bị Bối Luật Thanh dẫn đi, nhân sinh cứ thế xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lập tức trật đường ray. Giờ cô lại đòi sinh hoạt vợ chồng làm hại cậu bất giác rùng minh, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô vẫn ôm cổ cậu, nói ậm ừ: “Tiểu Phàm, sao đến cả cậu cũng bỏ rơi tôi? Tôi luôn nghĩ chỉ có cậu sẽ không bỏ rơi tôi.” Lời cuối, giọng cô run khe khẽ nhưng rành rọt, không giống lời đang say mà là lời đã giấu từ lâu lắm rồi. Cậu hơi mở mắt. Nếu đòi là một cái máy chiếu, có thể tua qua, có thể tua lại, tua trở về cái buổi tối càn bậy mà người ấy đã đến, cắt ngang đoạn Bối Luật Tâm lần đầu đòi cùng cậu sinh hoạt vợ chồng ấy, cậu chắc chắn sẽ có một niềm xúc động sau cơn mưa thấy cầu vồng. Nhưng cậu của bây giờ có nghĩ cũng không nghĩ ra cậu và Bối Luật Tâm lột sạch rồi sẽ làm được những gì, có khi ngay cả “dậy” cũng không nổi. Cậu vẫn luôn thông cảm Bối Luật Thanh hơi biến thái. Rồi đến một ngày cậu cũng biến tháỉ, cậu lại phát hiện mình không thể đánh đồng cùng Bối Luật Thanh. Vỉ anh đứng nơi tầng cao chớt vớt, anh luôn có thể tiến lui bất chợt, còn cậu thì không. Không muốn sụt xuống tầng thấp nữa thì chỉ biết trèo lên, một người phải leo trèo như cậu biết tiến đến đâu, lui đến đâu nào? Bối Luật Tâm chốc lại khóc, chốc lại nói, thành thử khuya khoắt cậu mới mệt quá cũng nhắm mắt ngủ luôn. Sáng dậy, Bối Luật Tâm tỉnh trước, nhưng cậu ngủ không sâu giấc nên cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, cậu cũng tỉnh. Ý nghĩ đầu tiên hiện trong đầu cậu là Bối Luật Tâm sẽ nổi đóa, trợn mắt trợn mày châm biếm sâu cay, đại loại thế. Dẫu sao các cậu cưới nhau đã hơn năm năm, cũng chưa bao giờr cậu cố vinh hạnh được ngủ giường vợ. Ấy vậy mà giận đâu chả thấy, Bối Luật Tâm lại thoạt nhìn thẹn thùng sao sao, đưa tay chùi mép, cậu mới phát hiện ngực mình ướt sũng cả mảng lớn, xem ra cô đã chảy không ít nước miếng trước ngực cậu. Cô không giận thì cậu vẫn thẹn thùng. Dù sao cũng đang tính ly dị nhau, dù chẳng làm gì nhưng ngủ chung một giường hỉnh như cũng không hay cho lắm. Hai người đang ngồi trên giường không biết đối diện nhau thế nào thì cửa bỗng mỏr toang, bác Lâm cười tủm tỉm: “Luật Tâm à, muốn uống sữa đậu nành không?” Vừa nói xong đã bắt gặp Lộ Tiểu Phàm ngồi cùng Bối Luật Tâm trên giường, bác hét toáng. Hét to quá đến nổi phòng bên cạnh truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Bác Lâm bị sao vậy?” Lộ Tiểu Phàm bất đồ thấy da đầu mình run lên. Cậu nghĩ nếu được, thật sự muốn ngay lập tức đóng cửa hoặc ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt người ấy, song cả hai khả năng chớp nhoáng này tựa hồ khó mà thực hiện, vì thế cảnh cậu ngồi cùng Bối Luật Tâm trên giường vẫn bị Bối Luật Thanh trông thấy. Bạn đang Lá» sÆ°á»i trong nhà báºt lá»n, Bá»i Luáºt Thanh chá» mặc má»t chiếc sÆ¡ mi mà u Äen, ngón tay thon dà i Äang gà i cúc trên hai sắc Äen trắng rõ rá»t, Äá»ng tác gà i cúc cÅ©ng chá» tạm ngÆ°ng nháy mắt khi thấy cáºu và Bá»á» Luáºt Tâm, rá»i lại thong dong gà i tiếp. âXuá»ng nhà Än sáng, xuá»ng nhà Än sáng.â Bác Lâm chá» thoáng xấu há», rá»i mất tá»± nhiên nói, âBánh nÆ°á»ng bánh quẩy Äá»u xong hết rá»i, mau xuá»ng Än Äiâ Cáºu vừa xuá»ng lầu liá»n thấy Bá»i Mạt Sa bá» báo xuá»ng, ôn hòa nói: 'Phà m Phà m vá» rá»i à , lại ngá»i Äi con!â Tuy chá» là bữa sáng nhÆ°ng hiếm Äược dá»p các thà nh viên nhà Bá»i Äoà n tụ Äông Äủ. Bá»i Mạt Sa không há»i gì, chá» nói vá» là Äược rá»i. Bác Lâm thì xót xa mà rằng: âUi già ng, gầy Äi nhiá»u quá, á» ngoà i là m gì á» tá»t và thức Än ngon bằng nhà mình!â Mặt Bá»i Luáºt Thanh không chút thay Äá»i. Bá»i Luáºt Tâm cúi Äầu uá»ng sữa. Khung cảnh ấm cúng nà y là m Lá» Tiá»u Phà m nhÆ° ngá»i trên Äá»ng lá»a. Cáºu chá» ÄÆ°a Bá»i Luáºt Tâm vá» nhà thôi, nhÆ°ng trong mắt nhà Bá»i có vẻ Äã khẳng Äá»nh cáºu muá»n dá»n vá» CÅ©ng không Äáng ngạc nhiên. Há» Äã quen vá»i những ngÆ°á»i ra sức bợ Äỡ, cá» leo cao. Viá»c cáºu muá»n trá» vá», nhà Bá»i không coi Äó là Äiá»u Äáng ngạc nhiên, và há» không há»i gì thì há» coi ấy là má»t sá»± Äá» lượng. Vá» phần nó rá»t cuá»c có Äúng ý cáºu không, há» chÆ°a từng nghÄ© tá»i mà cÅ©ng chÆ°a nghÄ© tá» tế bao giá» luôn. Há» rất Ãt khi nghÄ© ngÆ°á»i khác có cần há» không, từ trÆ°á»c Äến nay chá» có há» có muá»n tiếp nháºn ngÆ°á»i khác hay không. Cáºu bá» bát xuá»ng, khó khÄn má» lá»i: â... Bác Bá»i, bác Lâm, cháu phải vá» Thiên Tân Äây, cháu xin phép!â Cáºu nói nhÆ° váºy, Bá»i Mạt Sa Äang Äá»c báo bèn tháo cặp kÃnh lão xuá»ng, nhÃu mà y nhìn cáºu, bác Lâm thì là m nhÆ° thá» có vụ gì hãi há»n lắm. Má»t lát sau Bá»i Mạt Sa má»i há»i: âCon phải vá» Thiên Tân à ... Có viá»c quan trá»ng?â Cáºu chợt cảm thấy lưỡi mình nhÆ° nặng ngà n cân, phải thu dÅ©ng khà dữ lắm má»i dám Äáp: âDạ không⦠Giá» cháu á» Äây⦠không tiá»n lắm!â âTiá»n?!â Bá»i Mạt Sa bá» báo xuá»ng, chất vấn nghiêm túc, âTiá»u Phà m, con có ý gì?â Cáºu giÆ¡ hết lá gan cáºu lên hết sức có thá», gá»ng mình trả lá»i: âCháu và Luáºt Tâm vẫn Äang chá» ly hôn!â Mặt Bá»i Luáºt Tâm tức khắc Äá» bừng, Bá»i Mạt Sa kinh hoà ng mất má»t há»i má»i Äá»ng Äáºy thì Bá»i Luáºt Thanh Äã rút giấy Än lau tay: âÄá» anh chá» em vá», Tiá»u Phà m.â Cáºu Äáp âvângâ, luá»ng cuá»ng Äứng dáºy. Còn chÆ°a Äứng thẳng, Äá»t nhiên có má»t cái bát bay tá»i. Bá»i Luáºt Tâm gà o rá»ng: âLá» Tiá»u Phà m, Äá» khá»n!â Sữa Äáºu nà nh hắt Æ°á»t ngÆ°á»i cáºu, mặt cáºu. Cô ưỡn ngá»±c thá» phì phò nhìn cáºu. Cáºu tháºt sá»± thấy mình quá oan. Bá»i Mạt Sa bình tÄ©nh phân phó: âÄược rá»i, bác Lâm, lấy khÄn cho Tiá»u Phà m lau.â Bác Lâm Äáp lá»i, lanh lẹ Äi cầm khÄn cho cáºu. Bá»i Mạt Sa nói xâu xa: âCòn trẻ xÃch mÃch nhau là chuyá»n thÆ°á»ng, nhÆ°ng chá» vì xÃch mÃch nhá» nhặt mà Äòi ly hôn, con Äặt hôn nhân, Äặt trách nhiá»m á» Äâu?â Äến Äây dÆ°á»ng nhÆ° lão Äã giáºn, chá» và o cáºu nói tiếp, âViá»c nà y bá» sẽ bà n vá»i mẹ con, tá»± con cÅ©ng ngẫm lại cho kỹ Äi.â Cáºu mang cái xác Æ°á»t sÅ©ng sữa Äáºu nà nh ngôi lên con Audi Äen bóng Äẹp Äẽ của anh, thầm nghÄ© anh ắt hẳn là má»t ngÆ°á»i yêu rất tuyá»t vá»i, bá»i lẽ anh suy nghÄ© cá»±c kỳ chu Äáo. So vá»i chiếc xe thá» thao cÅ© của anh, Audi quả thá»±c chạy êm và thoải mái hÆ¡n, rất hợp chá» Tá»ng Thiến Ngá»c yá»u Äiá»u Äi chÆ¡i. Anh lên xe, cầm vô lÄng bảo: âGiả sá» Luáºt Tâm... không muá»n ly hôn, em tÃnh sao?â âVáºy... Váºy phải là m sao?â Cáºu cảm thấy ngữ Äiá»u cáºu Äã chẳng Äiá»m Äạm, trái lại còn khá buá»n bá»±c Nếu cáºu không nhắc Äến viá»c ly dá», có lẽ anh sẽ không phiá»n não nữa. Bá»i nhÆ° thế là anh có thá» danh chÃnh ngôn thuáºn mà nói, chà o, xin lá»i, tạm biá»t em, vì em là em rá» của anh. Anh nói chầm cháºm: âTrÆ°á»c tiên em Äừng nhắc vụ ly hôn nữa, cứ kéo dà i Äi, hiá»u không?â Cáºu khom lÆ°ng: âHiá»u rá»i ạ!â Cáºu nghÄ© mình thá»±c sá»± Äã hiá»u, hÆ¡n nữa còn cùng má»t cái Äạo lý cáºu Äã hiá»u rất nhiá»u lần nhÆ°ng vẫn phạm sai lầm lặp Äi lặp lại. Anh thá» dà i má»t hÆ¡i, giá»ng Äiá»u hiá»n hòa: âEm Äó..â Lá» Tiá»u Phà m vá» Thiên Tân, má»t mình má»t nhà cầm Äiá»u khiá»n báºt ti vi xem hết từ tiết mục Äầu tiên Äến tiết mục cuá»i cùng, vẫn chá» chiếu Äi chiếu lại chÆ°Æ¡ng trình ca nhạc Äón xuân tá»i qua. Trong Äó cá» má»t ngôi sao ca nhạc Cảng Äà i(*) Äang tình tứ hát: âHãy cho tôi má»t ly nÆ°á»c quên tình, Äá»i lấy má»t Äá»i không rÆ¡i nÆ°á»c mắt..â(**) . Bà i hát nà y thiá»t tình chẳng liên quan má»t xu nà o vá»i chÆ°Æ¡ng trình ca nhạc, nhÆ°ng cáºu thấy cả chÆ°Æ¡ng trình xem mãi, vẫn chá» có bà i nà y là hay nhất (*) Thuáºt ngữ chá» các ca khúc, các nghá» sÄ© và âm nhạc C-pop Äến từ Há»ng Kông hoặc Äà i Loan, Cantopop tháºp niên 1960 và Mandopop tháºp niên 1970 có giai Äiá»u ngá»t ngà o, ân ái thấy rõ mà không thá» thấy trong bất kỳ thá» loại nà o khác của dân ca, nhạc rock hay âm nhạc truyá»n thá»ng của Trung Quá»c. (**) Bà i hát NÆ°á»c quên tình của LÆ°u Äức Hoa ***
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương sau