Ùm...
Ùm....
Trước khi tôi chìm xuống, bác Thủy cũng kịp gọi người tới giúp.
Vừa trông thấy tôi, họ liền nhảy ùm xuống bơi thật nhanh về phía tôi.
Phải khó khăn lắm hai người họ mới đưa đựơc tôi lên bờ. Vừa lên bờ, bác Thủy liền chạy tới, lo lắng hỏi thăm:
_ Cháu không sao chứ.
Người tôi lúc này mệt nhoài, cả người chẳng còn tí sức lực nào vẫn phải gắng sức, yếu ớt trả lời:
_ cháu không sao.
_ Về nhà rồi nói chuyện sao.
_ vâng.
Lúc này tôi mới để ý người cứu tôi là Lượng và anh Nam_ một người làm công cho gia đình Lượng.
_ Cảm ơn cậu.
_ em cảm ơn anh.
- Không có gì. Lượng nhàn nhạt đáp.
_ Đi thôi.
_ Cậu chủ giúp tôi đưa con bé về trước. Tôi còn phải đem chỗ xoài này về nữa.
_ Bác cũng đi cùng luôn đi. Tí cháu sai người ra mang về.
_ Vâng.
Suốt quãng đừơng về nhà Lượng không nói thêm một câu nào nữa. Không khí cũng tự nhiên trầm hẳn, thật ra lúc đầu bác Thủy còn hỏi thăm tôi nọ kia, rồi trò chuyện với anh Nam xong không hiểu Lượng bực mình vì chuyện gì, tự nhiên gắt lên:
_ Mọi người trật tự đi.
Có vẻ như Lượng cũng biết bản thân hơi quá, liền xin lỗi. Tuy vậy không khí cũng chẳng cải thiện đựơc là bao. Mọi người đều im lặng, lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Mãi đến khi, ai đó xuất ai đó xuất hiện không khí mới sôi nổi hẳn lên.
_ Lượng.
Cô gái lạ không biết từ đâu đến hét thật to rồi nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-giau/100602/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.