_ Dừng lại. Giọng một người đàn ông trung niên vang lên. Cánh tay đang nắm lấy vai tôi cũng buông ra.
_Anh Trung, con bé này...
_Không sao. Tôi biết rồi. Cho thuyền chạy đi
_ Người của chúng ta vẫn chưa về.
_ Ý của cậu chủ.
Người kia nghe bác Trung nói vậy thì thôi không nói gì nữa hô to.
_Mọi người về vị trí. Thuyền bắt đầu chạy. Mau ổn định vị trí nhanh lên, nhanh lên.
Thuyền từ từ rời bến, khoảng cách giữa tôi và người nhà họ Dương cũng xa dần, nỗi lo lắng trong tôi cũng dần tan biến. Thoát rồi, tôi khẽ thở phào. Mọi người cũng đã tản ra hết, chỉ còn lại mình tôi và bác Trung. Bác tiến đến nhẹ nhàng đỡ tôi và con dậy.
_ Không sao chứ.
_ Vâng.
_ Đi theo bác.
_ Vâng.
Lặng lẽ đi theo bác tiến sâu vào trong khoang thuyền. Chúng tôi dừng chân trước một căn phòng nhỏ.
_Đến rồi.
Bác đưa tay gõ gõ lên cánh cửa. Bên trong không có tiếng trả lời. Bác nhìn tôi gật đầu nói:
_ Cháu vào đi.
_ Cháu ạ.
_Ừ. Cậu chủ đang đợi cháu đó.
Đợi tôi. Sao lại đợi tôi, chẳng lẽ tôi và người đó có quen nhau sao. Không đúng, trước nay tôi chỉ quanh quẩn ở vùng quê nhỏ bé này, bạn bè tôi quen toàn là những người bần nông, làm công để sống, ngoài trừ Hiếu ra tôi thực sự không hề quen biết ai giàu có như vậy.
Nghĩ đến đây nỗi lo sợ vừa tan biệt lập tức ùn ùn kéo đến khiến tôi sợ hãi không thôi. Tôi nhìn bác hỏi:
_ Cậu chủ tên gì vậy bác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-giau/100599/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.