Chiều hôm ấy Định đưa Tít đến bệnh viện của cu Ốc, thật tình thì Tít bị say xe Định phải đi mua tinh dầu về xông xe cho nó chống say...
Nhìn Tít vật vờ ngồi ghế phụ, Định cười:
- Em làm gì vậy, thời buổi nào rồi mà còn say xe?
Tít ủ rũ:
- Mệt, tôi không quen.
- Bình thường em đi xe gì?
Tít trả lời nhanh gọn:
- Dream.
Định nhìn Tít, lại trùng hợp ngay trước đầu xe có ông chú đang chạy con dream cũ mèm.
- Anh thấy chiếc đó không? Tôi đi xe đó, thoáng mát không mắc ói như xe này...
Định dở khóc dở cười, đúng là hết nói nổi.
Về đến bệnh viện, cu Ốc nhìn thấy Định thì reo lên:
- Chú...chú đã tới.
Định xoa đầu cu Ốc, đặt chiếc xe tải đồ chơi xuống bàn:
- Cu Ốc uống thuốc chưa?
- Dạ rồi...
Bà Tươi bên này lại kéo tay Tít ra ngoài.
- Ê Tít, có phải cậu kia là ba thằng Ốc không?
Tít giật mình, nó hốt hoảng:
- Sao dì biết?
Bà Tươi cười ha hả:
- Vậy thiệt hen?
Tít đờ người, lát sau nó lại thở dài... rõ là bà Tươi có biết đâu là nó tự nói mà... ngu thiệt!
- Mà chuyện sao bây kể tao nghe coi, sao lại có chuyện trùng hợp vậy?
Tít nhìn bà Tươi, ngoài má nó ra thì bà Tươi thương nó như con mà nó thật sự cũng không dấu được bà. Chi bằng nó tự kể không khéo bà Tươi lại đi hỏi Bụi thì lỡ hết việc của nó..
Nghĩ rồi nó lôi tay bà Tươi ra ngoài, kể một lèo hết việc.....
Bà Tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-dien/113430/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.