Sáng hôm nay bà Quý đưa Bụi lên Biên Hòa khám thần kinh, trong nhà chỉ còn con Tít với vợ chồng con Điệp, Cúc thì đi về nhà mẹ, còn Bằng thì đi làm.
Con Tít lọ mọ dậy cho heo với gà ăn, sau đó lại vô làm đồ ăn sáng cho anh chị chồng. Dọn bát đũa đâu ra đấy, nó để đó rồi xách cái giỏ đi chợ.
Chồng con Điệp nhìn Tít không chớp mắt, nhất là khi nhìn xuống mông con Tít, thiếu đều chảy hết nước miếng ra ngoài.
Con Tít không phải dạng quá đẹp nhưng mà so ra với con Điệp nó cũng thuộc dạng xinh xắn.
Tít đi chợ về đến trưa lại làm đồ ăn cơm, lại cơm bưng nước rót cho vợ chồng con Điệp đến tận răng. Ấy mà con Điệp còn chê ỏng chê ẹo:
- Mày nấu còn dở nha Tít, cá gì kho mà lạc lẽo quá sao ăn?
- Dạ. Để mai em kho cho thêm chút nước mắm cho mặn.
- Ừ nhà tao không có nghèo như nhà mày nên mày không cần ki keo mấy cái nước mắm nước tương. Thôi bới tao chén cơm nữa đi.
Tuấn nhai chóp chép:
- Nó nấu cũng được mà, em làm gì chê dữ vậy?
Điệp lườm nguýt:
- Anh nha, coi bộ bênh nó dữ dằn rồi đó, con nhỏ này là em dâu tôi đó, coi làm sao thì làm.
Tuấn cười nhe hàm răng vàng chạch, nhìn thấy ghê.
Trưa hôm đó, Con Tít đang ngủ trong buồng thì nghe tiếng bước chân mở cửa. Nó bật ngồi dậy liền thấy Tuấn đang ở trần nhe răng cười dòm nó.
Tít nó phát hoảng lên, lấp ba lấp bấp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-dien/113421/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.