Trâm ở lại chăm sóc cô Cúc vài ngày ở bệnh viện, cô bị huyết áp cao, nó lên cơn bất thình lình nên phải ở viện mấy ngày thôi. Sau khi xuất viện, cô theo chân mẹ anh về nhà. Nhà Kiên xa đấy, đi đường mòn lên tận trên núi. Nhưng được cái ở đây đẹp...
Trước nhà có một vườn rau xanh mướt, sau thì chăn nuôi. Ở gần cũng có lác đác mấy nhà hàng xóm. Không khí thì trong lành mà không gian lại yên tĩnh, Trâm còn có thể nghe rõ tiếng róc rách chảy của dòng suối gần đây. Trâm không nhịn được mà cảm thán mấy câu:
-Wow, nhìn thì đơn sơ mà lại thoải mái không tưởng. Thích thật đấy.
Cô Cúc nghe vậy bật cười:
-Thích thì về đây làm dâu, tha hồ ngắm nghía.
Trâm ngượng ngùng lấy ghế ra ngồi cùng cô:
-Cô mà có đứa con trai nữa là cháu hốt ngay.
-Haha, cái con bé này...
Vẻ đáng yêu, tinh nghịch của Trâm khiến cô Cúc không khỏi vui vẻ, mấy ngày có cô nói chuyện, nụ cười luôn nở trên môi bà. Lâu lắm rồi từ khi đứa con trai duy nhất đi học ở xa, bà không được vui vẻ như thế. Cho nên từ đó mà thương cô như thương con ruột vậy, à còn hơn con ruột ấy chứ.
Trâm ở lại thêm dăm bảy ngày, cô cũng quý cô Cúc lắm, lo cho sức khỏe của cô. Với lại cũng thích không khí ở nơi này nữa. Hằng ngày mò cua bắt ốc, lội suối bắt cá thích ơi là thích. Và đáng lẽ, cô sẽ được hưởng thụ cảm giác thoải mái ấy lâu hơn nếu người khó ở kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bo-doi-khong-em/1718745/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.