Kiên cũng chỉ cười, anh tuy đôi lúc tùy hứng thật nhưng vẫn mang suy nghĩ của một con người trưởng thành, của một quân nhân phục vụ cho quân đội.
-Tôi tuy không rảnh nhưng cũng đủ trò để chơi với cô.
-Anh...
Trâm còn chưa kịp gây gổ tiếp thì anh đã sải bước rời đi, đôi tay nhàn nhã tung hứng chai nước, nói vọng lại với cô:
-Con nít con nôi, về nhà đi không mẹ đi tìm.
Khuôn mặt Trâm
dưới nắng phảng phất sự hung hăng, hét lớn:
-Nàyyy... chú cứ chờ mà xem, tôi thề sẽ khiến chú ế đến già.
Cho đến khi bóng lưng kia khuất dạng, Trâm mới nén cơn tức lủi thủi về nhà. Tắm gội chay sạch liền ngủ một mạch đến tối, đến lúc cơn đói thúc giục cô mới mơ màng ra khỏi phòng kiếm đồ ăn.
Anh Hiếu nhà cô đã về từ bao giờ, ngồi trên ghế sofa thong thả mà đọc sách. Trâm rón rén về phía nhà bếp, lục lọi đồ ăn vậy mà lại phát hiện...tủ lạnh trống không. Cô thầm than: "Không phải chứ, ổng giận đến mức bỏ đói mình luôn hả!?"
-Anhhh hai...
-Nói!
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cuốn sách. Trâm bất lực ủ rũ ngồi xuống, lại giở giọng cũ:
-Em đói.
Hiếu chẳng buồn ngẩng đầu, thẳng thừng mà nói:
-Đói thì tự làm tự ăn, tôi không rảnh hầu cô.
Trâm mếu máo khóc trong lòng, cô ngu quá mà, giờ thì không chỉ họa vào thân mà còn họ vào mồm nữa đây này. Nhưng cô cũng đâu chịu thua, chạy lại ngồi xuống níu lấy tay anh làm nũng:
-Anh~ Đừng vậy mà~ Em biết lỗi rồi, hic. Em hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bo-doi-khong-em/165106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.