Con gái học luật quả thật đều là hổ cái, chẳng ai hiền lành dễ động cả. Trâm lại còn là điển hình trong các loại điển hình, Kiên xin tha mãi cô mới buông, ánh mắt trong tối hiện rõ vẻ cảnh cáo. Vì vậy nên Kiên cũng an ổn hơn, sau đó không dám trêu chọc cô nữa. Nghiêm túc chở cô về đến tận nhà, khu trung tâm này sầm uất, buổi tối cũng như ban ngày, chẳng có gì thay đổi.
Xe Kiên dừng trước ngõ nhà cô, Trâm bảo anh dừng lại, sợ đi sâu vào nữa bị mấy bà hàng xóm nhìn thấy, mai lại đồn ầm lên, chết cô. Trâm xuống xe, vứt cái mũ bảo hiểm lại cho anh, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mái tóc rối rồi liếc anh một cái, tự cảm thấy cũng nên nói một câu "cảm ơn":
-Cảm ơn chú nhá, giờ chú về được rồi.
-Hay nhể, người ta vất vả chở về tận nhà, không mời vào uống cốc nước còn đuổi nữa chứ.
Trâm cáu, toan dạy anh thêm bài học nữa thì đùng cái, giọng nói quyền lực của "Bank" vang lên:
-Cái Trâm về rồi đấy hả, sao còn không vào nhà đi.
Trâm hoảng hốt định đẩy anh về gấp, nhưng đã muộn. Mẫu hậu đại nhân đã nhanh tay nhanh mắt chạy tới, nhìn thấy bên cạnh con gái còn có một người đàn ông, bà có chút ngạc nhiên, nheo nheo mắt đánh giá anh một lượt. Lúc nãy anh ra ngoài, khoác vội chiếc áo khoác nhẹ, còn quần vẫn là quân phục nên khi nhìn đến, bà Lan đã ngay lập tức hài lòng. Dường như chỉ giây sau, thái độ liền hồ hởi:
-Ái chà, nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bo-doi-khong-em/165101/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.