Nụ cười xán lạn, lơ đãng bò lên gương mặt Giang Nhung, tựa như Trần Việt vừa rồi vừa nói đang bàn hạng mục lại xuất hiện phía sau bà, bà không cảm thấy bất ngờ chút nào.
“Anh không đến được sao?” Khóe môi Trần Việt nhếch lên, cười khẽ.
Hôm nay ông cố ý không xuất hiện trước mặt bà, Giang Nhung có thể nhớ đến ông, ông rất hài lòng.
Nếu hôm nay Giang Nhung cứ như vậy đi khai mạc lễ công bố, vẫn không nhớ tới ông, ông đã nghĩ xong rồi, nhất định phải phạt bà thật nghiêm.
Ngay cả chuyện phạt Giang Nhung thé nào, tin rằng không cần tổng giám đốc Trần của chúng ta chính miệng nói ra, trong lòng các bạn độc giả còn hiểu rõ hơn ông.
“Đương nhiên không được.” Giang Nhung tiến lên kéo ông, dịu dàng nói: “Anh giúp em xem xem, thấy em trang điểm có gì không phù hợp không?”
“Rất ưa nhìn.” Người đàn ông Trần Việt này chưa bao giờ dùng lời đầu môi chót lưỡi, đẹp chính là đẹp, khoa trương đến mức thật sự lại rất trực tiếp.
“Được rồi được rồi, ngài Trần đã tới, bà Trần của chúng ta có phải nên tới lễ công bố trước không?” Lương Thu Ngân nếu như không phá vỡ bọn họ, hai người này phỏng chừng lại có thể dính lấy nhau nửa giờ.
Nửa giờ sau, nhân viên truyền thông đều tản đi, lễ công bố này của bọn họ có lẽ bị người ta xem như chuyện cười rồi.
...
Những năm qua, Giang Nhung thiết kế thời trang tự tạo một phong cách, được mọi người yêu thích, cũng khiến danh tiếng của cô trên trường quốc tế ngày càng cao.
Tiếng tăm từ từ tăng vọt, thế nhưng Giang Nhung vẫn duy trì tác phong khiêm tốn biết điều trước sau nhưu một, rất ít lộ diện trên truyền thồng, và cũng không bao giờ buông tay những khách hàng đầu tiên đánh giá cao tác phẩm của bà.
Bà vẫn luôn nhớ một đạo lí, uống nước nhớ nguồn, là nhóm khách hàng đầu tiên thích tác phẩm của bà, mới khiến cho bà có nhiều cơ hội thiết kế hơn, vậy mới có thương hiệu thời trang JL lấp lánh nổi tiếng thế giới hôm nay.
Nhìn ánh đèn nhấp nháy không ngừng dưới sân khẩu, trong lòng Giang Nhung không có kích động, nhìn thấy rất nhiều người ủng hộ, trong lòng Giang Nhung có chút thấp thỏm.
Ánh mắt Giang Nhung quét một vòng, cuối cùng lúc rơi lên người người nhà mình, trong lòng bà nháy mắt kích động như có sóng lớn lăn trên biển rộng.
Không chỉ có Trần Việt tham gia lễ công bố sản phẩm của JL, hai ông bà nhà họ Trần, Trần Nhạc Nhung, bé đáng yêu, Diêu Liệt và cả gia đình Chiến Niệm Bắc đều đến.
Hai ông bà nhà họ Trần lớn tuổi, bình thường ít tham gia hoạt động nhiều người như vậy, nhưng vì muốn cổ vũ bà, bọn họ đến.
Trần Nhạc Nhung và bé đáng yêu bình thường cũng ghét hoạt động như vậy, trước đây để bọn họ tham gia hoạt động này, bọn họ tình nguyện ở nhà chơi game trí tuệ.
Bây giờ, chị em hai người, cũng tham gia lễ công bố, đồng thời còn mang theo con rể tương lai của bà – Diêu Liệt.
Ánh mắt Giang Nhung rơi lên người Diêu Liệt, chăm chú nhìn thêm, bà đang nhìn anh, nhưng dường như anh chưa phát hiện, bởi vì tất cả ánh mắt anh đều chú ý lên Trần Nhạc Nhung ở bên cạnh.
Làm một người đàn ông, ánh mắt lúc nào cũng chú ý tới một người phụ nữ, Giang Nhung tin rằng, vậy nhất định là tình yêu rất mãnh liệt.
Có Diêu Liệt, Giang Nhung có thể yên tâm giao con gái ra, hơn nữa sau này cũng không cần lo lắng cho con gái nữa.
Hai người Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích đều không nói chuyện, thoạt nhìn đang tức giận, nhưng không khó thấy được yêu thương và tin tưởng lẫn nhau trong ánh mắt bọn họ.
Một đôi oan gia vui vẻ này, nhiều năm như vậy vẫn là vậy, nếu một ngày kia, bọn họ không cãi nhau, có lẽ người bên cạnh lại thấy không quen.
Mỗi người bọn họ đều dùng hành động thực tế ủng hộ giấc mơ của bà, dùng hành động thực tế giúp đỡ công việc của bà.... Bọn họ cho bà sức mạnh, bà đều nhận được.
“Anh?” Ánh mắt Giang Nhung lướt quá bóng người đứng ngoài cửa, ông ấy cứ đứng bình tĩnh như vậy, nhìn bà nhẹ nhàng cười.
Người đàn ông biến mất hai ba năm nay cuối cùng cũng xuất hiện, lễ công bố vừa kết thúc, Giang nhung liền túm được ông ấy: “Mấy năm qua anh đi đâu? Chẳng lẽ không biết em sẽ lo lắng sao?”
“Không phải anh về rồi sao?” Tiêu Kình Hà tránh né đề tài, cười cười: “Anh đói, em mau mời anh anh tiệc đi.”
“Em hỏi mấy năm nay anh chạy đi đâu?” Giang Nhung không có được đáp án không bỏ qua, lôi kéo ông nhìn một chút: “Anh tính sống một mình như vậy đến hết đời sao? Không tính tìm chị dâu cho em sao?”
Tuy rằng hiên tại các cặp đôi không cưới ngày càng nhiều, Giang Nhung biết Tiêu Kình Hà có quyết định của mình, nhưng bà vẫn không nhịn được lải nhải bên tai ông.
Người khác tìm khong được bạn đời, bà không quan tâm, nhưng người này là anh ruột của bà, bà là người thân nhất của ông, bà không lải nhải ông, còn có ai có thể lải nhải ông?
Tiêu Kình Hà bất đắc dĩ cười cười: “Sao anh lại không muốn tìm một chị dâu mang về cho em chứ? Nhưng lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tìm được người có duyên.”
“Anh ưu tú như vậy sao không có ai coi trọng chứ?” Đột nhien Giang Nhung nghĩ đến gì đó: “Anh, không phải anh có chuyện gì gạt em chứ?”
Tiêu Kình Hà sững sờ, lắp bắp nói: “Anh có thể gạt em chuyện gì chứ?”
Giang Nhung nhìn ông: “Thật sự không có sao?”
Tiêu Kình Hà lắc đầu một cái: “Nếu anh cho em biết, người anh yêu là đàn ông, em có cảm thấy kì quái không?”
“Anh đừng chọc em...” Đột nhiên Giang Nhung nhận ra chuyện này không phải chuyện cười, mức độ khả thi vô cùng lớn: “Anh, anh nói thật sao?”
“Không phải.” Tiêu Kình Hà cười cười: “Em làm chuyện của em đi, anh đi tìm bạn trai của Nhung bảo bối, giúp Nhung bảo bối nhà chúng ta kiểm tra cậu ta.”
Bị Tiêu Kình Hà đùa bỡn, Giang Nhung không nói gì, nhìn bóng lưng ông rời đi, bà nghĩ tới Trần Dận Trạch.
Nếu Tiêu Kình Hà ba năm không xuất hiện đều trở về tham gia lễ công bố sản phẩm mới của JL, vậy Trần Dận Trạch thì sao?
Cả đời này, Trạch muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần, cũng không trở về nữa sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Lại là giọng Trần Việt kéo tâm tư Giang Nhung trở về, bà lắc đầu: “Đang nghĩ đến Trạch, không biết nó sống tốt không?”
Trần Việt nói: “Nó là người trưởng thành rồi, hơn nữa năng lực làm việc anh và em đều đã thấy, cho dù nó tới đâu, nó đều có thể tạo ra khoảng trời riêng cho mình.”
Đàn ông lí trí hơn phụ nữ rất nhiều, Trần Dận Trạch trốn đi, Trần Việt không quan tâm quá nhiều, vì ông biết đứa con trai này sẽ không khiến bọn họ lo lắng.
“Em biết điều đó, nhưng mà...”
Trần Việt nắm chặt tay bà: “Em muốn biết tin tức về nó, hôm nào đó anh cho người đi điều tra.”
Giang Nhung lắc đầu một cái: “Quên đi, chúng ta vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của nó. Em nghĩ, nó sẽ trở về thôi.”
Trần Việt nắm tay Giang Nhung, vừa đi vừa nói: “Nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.”
Giang Nhung gật đầu: “Được, về nhà thôi.”
...
Sáng sớm, ánh mặt trởi chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng.
Giang Nhung vươn người một cái, mơ màng mở mắt ra.
Ngay khi mở mắt, bà theo bản năng nhìn bóng người Trần Việt bên cửa sổ.
Bên cửa sổ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng phối hợp quần tây đen dài yên lặng lật xem báo, ánh mặt trởi chiếu lên người ông, khiến ông thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Giống như nhiều năm trước, sáng sớm đầu tiên bọn họ ở cùng nhau, bà mở mắt ra liền thấy ông ngồi bên cửa sổ, yên lặng xem báo.
Ông cứ ngồi như vậy, ánh mặt trời vàng chói chiếu lên người ông, yên lặng tươi đẹp như vậy.
Đã nhiều năm như vậy, thế giới đều thay đổi, người bên cạnh và mọi chuyện mỗi ngày đều thay đổi, chỉ có ông vẫn không thay đổi, vẫn giống như nhiều năm trước, mỗi ngày bà mở mắt ra là có thể nhìn thấy ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]